Bước khỏi thư phòng thì Thượng Quan Tịch Mộng cũng đóng cửa lại, tựa lưng vào vách tường bên cạnh, trong lòng không khỏi chua xót và hiển nhiên cái cảm giác khó chịu cũng không thể phai nhòa đi.
Cứ ngỡ chỉ cần không gặp, không chạm mặt thì cô sẽ nhanh chóng quên đi đoạn tình cảm nhỏ nhoi đó, nhưng hình như chính bản thân cô đã đánh giá quá thấp đoạn tình cảm mà mình dành cho Quý Tín Hào.
Lúc này, Thượng Quan Tịch Mộng cố gắng gạt bỏ ý nghĩ điên rồ trong lòng đầu của mình ra, lấy chìa khóa đang đeo trên cổ để mở cửa phòng ra.
Nhưng khi cô vừa bước chân vào phòng thì đang nhìn thấy cảnh tượng tam thiếu gia nhà họ Bạch đang leo ban công vào phòng của cô.
Anh nhìn thấy cô thì cũng khó khăn cười nhẹ một cái đầy bất lực, sau đó thì anh cũng dốc hết sức bình sinh mà trèo vào.
Vốn dĩ kế hoạch của anh là sẽ trèo vào phòng, tắm rửa sạch sẽ sau đó sẽ nằm trên giường chờ cô, đúng câu nghĩa đen “Nằm nghiêng ráo nước”, nhưng không ngờ cô lại về phòng sớm như vậy, anh còn chưa kịp trèo vào xong mà, không ấy bây giờ cho anh thêm năm phút nữa được không?
- Cậu đang làm gì ở phòng của tôi vậy?
- Tôi… Tôi chỉ là đang… Đang…
Chưa để anh nói xong thì Thượng Quan Tịch Mộng đã mời anh ra khỏi phòng, nhưng còn chưa kịp để anh đi thì ở bên dưới lầu có tiếng vọng lên, hình như là giọng của Hoàng Sước, cậu ta nói:
- Thiếu gia, tôi treo quần áo của cậu vào dây rồi, cậu kéo lên đi!
Bạch Quán Tông thật sự muốn chém chết cái tên không biết tình thế hiện tại, Thượng Quan Tịch Mộng liền bước chân ra ban công nhìn xuống.
Hoàng Sước nhìn thấy cô liền giật mình, cười ngốc nghếch một cái, còn đưa tay lên vẫy vẫy chào cô, nói:
- Thiếu phu nhân hảo.
Nhưng cô chỉ liếc cậu ta một cái, rồi nhìn sang phía của anh.
Bạch Quán Tông liền đi đến cửa, đóng cửa lại.
Đúng lúc anh đi đến cửa phòng thì nhìn thấy Quý Tín Hào cũng vừa rời khỏi thư phòng, hai người đàn ông bốn mắt nhìn nhau, nhưng không ai nói với ai câu nào, tuy nhiên với tính cách của anh thì hiện tại đang vô cùng đắc ý, sau khi đóng cửa lại là ngay lập tức nhào đến ôm chặt lấy cô.
Hành động bất ngờ này của anh khiến cho cô giật mình, đương nhiên là cũng phải ra sức kháng cự.
Nhưng anh hoàn toàn không có ý định buông tay, tuy nhiên Bạch Quán Tông lại không dùng hết sức mà ôm, anh chỉ dịu dàng ôm cô, đối với Thượng Quan Tịch Mộng hiện tại mà nói thì cô căm hận nhất là những người làm mình khó chịu, nên anh cũng không muốn mình lại là một đối tượng cho cô ghét.
- Tịch Mộng, chúng ta vẫn có thể thử mà.
Ở bên nhau lâu thì mới biết là có tình cảm hay không.
- Bạch thiếu gia, tôi không có ý định sẽ phát triển tình cảm với người kém tôi sáu tuổi.
Nghe đến đây, Bạch Quán Tông liền giật mình, nhưng sau đó thì anh không nói gì, đến cả cô cũng không nói gì, hai người chỉ nhìn nhau mà thôi.
Có lẽ hiện tại anh vẫn là một đứa trẻ bốc đồng trong mắt cô, nhưng chỉ cần anh có thể, thì anh sẽ tận dụng