Trời cũng dần về đêm, Quý Tín Hào sau khi dỗ được Thượng Quan Diệp Lam thì cũng tranh thủ thêm một chút văn kiện đầy đủ rồi mới chạy đến nhà của cô, lúc này thì Thượng Quan Tịch Mộng cũng đang ngồi ở phòng khách để chờ anh ta.
Bạch Quán Tông đang ngồi ăn trái cây và suy nghĩ đến chuyện vui tối nay, nhưng khi nhìn thấy anh ta đến thì liền lập tức nhíu mày nghiêm túc.
Nhưng Thượng Quan Tịch Mộng không nói gì chỉ đi thẳng lên thư phòng, Quý Tín Hào hiểu ý nên cũng đi theo, nhưng Bạch Quán Tông làm sao có thể để anh ta đi cùng cô như vậy, cô nam quả nữ ở chung một phòng thì có làm chuyện gì xấu xa hay không.
Bạch Quán Tông cũng bắt đầu lẽo đẽo đi theo, nhưng khi Quý Tín Hào vào thư phòng thì Thượng Quan Tịch Mộng cũng thuận tay đóng cửa một cái "rầm", bỏ lại anh bơ vơ giữa một cánh cửa.
Thượng Quan Tịch Huyên và Thượng Quan Diệp An từ phòng của Tịch Huyên đi ra, nhìn thấy anh đã đứng như trời trồng liền nói:
- Anh rể? Anh sao vậy?
Bạch Quán Tông đương nhiên không thể bị xấu mặt được anh liền nói là mình đang nghiên cứu cánh cửa này, nhưng ngay cả một đứa nhỏ như Tịch Huyên cũng không tin thì làm sao Diệp An tin cho được? Tuy nhiên thì Diệp An không nói gì, cô chỉ lắc đầu một cái, nói:
- Vợ chồng thì phải tin tưởng nhau, hơn nữa chuyện của Quý Tín Hào và Diệp Lam đã coi như ván đã đóng thuyền, em rể tương lai và chị vợ nói chuyện thôi mà.
Anh đừng căng thẳng.
Nói xong Diệp An cùng Tịch Huyên lại đi xuống nhà, anh có chút ngạc nhiên, hỏi:
- Hai người còn đi đâu giờ này vậy?
- Em định đưa Huyên Nhi đi xem phim, tranh thủ thời gian này còn Kế Thành thì đi chơi nhiều một chút.
Nói xong thì Thượng Quan Diệp An cũng rời đi, nhưng câu nói của cô ấy lại như đang nhắc nhở anh rằng thời gian của anh bên cạnh cô không còn nhiều, nếu anh còn lề mề thì thật sự sẽ mất vợ như chơi.
[...]
Còn ở trong thư phòng, Quý Tín Hào đã khuyên hết lời với Thượng Quan Tịch Mộng, từ những bằng chứng trong laptop của Diệp Lam, đến cả những chuyện Thượng Quan Bân và Trương Đào nói thì anh đã đúc kết ra kết luận rằng cha mẹ cô chỉ là mất vì tai nạn.
Nhìn cô có vẻ vẫn không tin, anh liền gọi điện cho chú hai của cô là Thượng Quan Tuân, vì trong ngày hôm đó người trực tiếp phẫu thuật cho cha mẹ cô là hai vợ chồng Thượng Quan Tuân và Lâm Mạn Nghiên.
Đến cả bậc trưởng bối cô tin tưởng nhất cũng nói sự việc năm đó chỉ là tai nạn thì cô còn không tin được sao? Không chỉ vậy mà hai người họ còn khuyên cô nên buông bỏ đi, dù sao người cũng đã chết rồi, xem như những chuyện mà hai vợ chồng Thượng Quan Bân làm bị trời trả báo, hiện tại cô bên sống cho bản thân nhiều hơn.
- Tịch Mộng, thật sự anh không...
- Chuyện của tôi xem như đến đây là kết thúc, dù Thượng Quan Diệp Lam vẫn phải chịu tang ba năm, nhưng hai người cũng nên đăng ký kết hôn đi, đừng để đứa bé sinh ra nhưng lại không có danh phận.
Nói xong thì Thượng Quan Tịch Mộng cũng mời Quý Tín Hào rời khỏi nhà mình, anh ta còn muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Chỉ dặn dò