Ăn xong bữa sáng thì Thượng Quan Tịch Mộng và Thượng Quan Diệp An cũng lên đường để đi làm, mặc dù Bạch Quán Tông không muốn ở nhà nhàm chán như vậy nhưng bản thân anh cũng không biết nên đi đâu nữa.
Bất chợt Hoàng Sước lại thông báo phía Tuyệt Vệ quân đã có chuyện lớn xảy ra, anh cũng có chút không hiểu mà nhíu mày.
Từ trước đến giờ Tuyệt Vệ quân chưa bao giờ xảy ra chuyện gì, tại sao đột nhiên hôm nay lại có chuyện chứ?
Nói thế nào thì Bạch Quán Tông cũng là chủ, anh vẫn nên đích thân đứng ra giải quyết chuyện rắc rối này.
Vừa đặt chân đến trụ sở Tuyệt Vệ quân thì anh đã nhìn Phùng Kiều Nhi và Mạnh Tử Nhi đang ở trước sảnh lớn làm náo loạn, anh liền nhíu mày nhìn sang Hoàng Sước, nhưng cậu ta thật sự không biết ở đây là vận đào hoa của anh tìm đến.
Người của Tuyệt Vệ quân chỉ báo lại rằng ở trụ sở xảy ra chuyện lớn, họ không dám tự ý quyết định nên mới gọi quản lý cấp cao là Hoàng Sước.
Mạnh Tử Nhi khi biết tin người đàn ông mình yêu bấy lâu nay thật sự không bị ngốc như những năm qua mà anh thể hiện liền vui mừng khôn siết, sau đó lại biết thêm tin anh là chủ của Tuyệt Vệ quân càng khiến cho cô ta thêm phần phấn khích nên hôm nay mới mạo muội đến đây tìm anh.
Nhưng còn chưa gặp được mặt của Bạch Quán Tông thì đã chạm mặt của Phùng Kiều Chi đang ở đây để mua tin tức, thứ mà cô ta mua là tin tức của Bạch Quán Tông, vì thế nên khi Mạnh Tử Nhi biết được người trong mộng đang hị bán thông tin liền kéo Phùng Kiều Chi lại, sau đó là hai bên làm loạn, khiến cho người tiếp cũng không biết nên phản ứng thế nào.
Bạch Quán Tông đưa tay đỡ trán, sau đó liền bảo người đuổi cả hai đi.
[...]
Trên đường đến địa điểm đã hẹn thì Diệp An cũng có hỏi vài câu về Bạch Quán Tông với cô, nhưng có lẽ Thượng Quan Tịch Mộng không quá quan tâm đ ến anh nên chỉ trả lời qua loa mấy câu rồi thôi.
Diệp An có thể nhìn ra trong mối quan hệ này thì Bạch Quán Tông đã cho quá nhiều tình cảm, còn người chị họ này cũng đã bắt đầu rung động nhưng vẫn không thừa nhận mà thôi.
- Chị, hay là đợi khi chị bàn xong dự án này thì chúng ta đi chơi đi.
- Chị không có tâm trạng chơi, tháng sau là ngày giỗ của cha mẹ chị, chị không muốn đi đâu cả.
Lúc này Diệp An mới giật mình rồi xin lỗi, suýt nữa là cô ấy quên mất tháng sau là ngày giỗ của bác cả.
Bất chợt, Diệp An lại nghĩ ra một cách rất hay, vì bình thường vào khoảng thời gian này thì Quý Tín Hào sẽ là người đàn ông duy nhất ở bên cô, nên tình cảm mà Thượng Quan Tịch Mộng dành cho Quý Tín Hào cũng từ ngày này mà ra.
Nếu như tên anh rể nhỏ hơn cô ấy ba tuổi kia còn muốn giữ vợ thì phải biết tận dụng.
Đến điểm hẹn, Thượng Quan Tịch Mộng và Thượng Quan Diệp An đi vào, bên trong là một nhà hàng mang phong cách trung hoa rất hoài cổ, cô là người sống theo kiểu hoài niệm nên nhìn cách bày trí ở nơi này đã thấy thích.
Cô không ngờ Châu Dụ lại là người có sở thích cũng giống mình, vì nơi này là anh ta chọn chứ không phải cô.
Đi theo nhân viên đến phòng riêng, Thượng Quan Tịch Mộng liền đi vào đầu tiên, cô thấy ở bên trong là một người nam nhân với gương mặt bình thản, nhưng khi nhìn thấy cô thì cũng lịch sự mà đứng lên chào hỏi.
Theo gương mặt thì chắc hẳn anh ta tầm khoảng hai mươi tám đến ba mươi tuổi.
- Châu