Theo như lời Lâm Mạn Nghiên nói thì Bạch Quán Tông liền nhanh chóng đi tìm cô, nhưng khi anh đến nơi thì không chỉ nhìn thấy Thượng Quan Tịch Mộng mà bên cạnh cô còn có một người đàn ông khác.
Nhìn gương mặt và vóc dáng của người kia thì anh cũng có chút quen mắt, hình như đã gặp qua ở đâu rồi thì phải, lúc này cũng không phải thời gian để nghĩ nhiều, anh liền bước đến chỗ của cô, hóa ra người đàn ông kia là Châu Dụ.
Vốn là anh nên thở phào nhưng ngay bây giờ anh lại thấy không đúng lắm, tại sao Châu Dụ lại ở đây? Không lẽ hai người chỉ gặp nhau có một lần mà đã nhớ nhau cả đời hay sao? Nhưng Châu Dụ là kẻ biết điều, anh ta nhìn thấy Bạch Quán Tông liền nhắc nhờ cô một câu, đợi khi anh bước đến gần thì anh ta cũng gật đầu một cái xem như chào hỏi.
Thượng Quan Tịch Mộng nhìn anh, rồi lại tiếp tục nhìn về phía bia mộ của cha mẹ mình, lãnh đạm hỏi:
- Sao cậu lại ở đây?
- Dù sao cũng chưa từng gặp qua cha mẹ vợ, nhân cơ hội sắp ly hôn, ít nhiều cũng nên để họ gặp mặt con rể.
Thượng Quan Tịch Mộng không nói gì nữa, sau đó thì Bạch Quán Tông cũng tò mò tại sao Châu Dụ lại ở đây.
Cô cũng chỉ đơn giản nói là trùng hợp.
Nhưng thật sự thì nó là trùng hợp, cô không ngờ hằng ngày Châu Dụ đều đến đây gặp mẹ mình theo một giờ cố định, hôm nay lại trùng hợp gặp nhau, anh ta từng nói với cô một câu rằng: “Duyên phận đời người chỉ có một, nhưng mà giữa tôi và Thượng Quan tiểu thư lại có rất nhiều điểm duyên phận, xem ra cũng là duyên số”
Vì hôm nay tâm trạng của cô không tốt, càng không có hứng thú đôi co với anh ta, nên cũng chỉ đứng một bên mặc kệ anh ta đang luyên thuyên không ngớt cái gì đó.
Nhưng trong câu chuyện của anh ta cũng có vài phần giống cô, nhưng anh ta vẫn còn tốt số khi trên đời này anh ta vẫn còn có cha, anh trai và ông bà… Còn cô, ngoài Tịch Huyên ra thì cô chẳng còn gì nữa.
- Tịch Mộng, em thật sự muốn ly hôn sao?
- Còn không thì sao chứ?
- Chúng ta thật sự không thể cứu vãn sao?
Lúc này Thượng Quan Tịch Mộng liền nhìn anh, kiên định lắc đầu.
Đối với cuộc hôn nhân vô nghĩa này cô hoàn toàn không luyến tiếc gì… Bạch Quán Tông cười nhạt một cái, xem ra là anh tự mình đa tỉnh rồi, anh gật đầu rồi nói:
- Vậy… Em không làm phiền chị nữa… Thật xin lỗi khi đã quấn lấy chị, gây rắc rối cho chị.
Vậy… Chị cứ đề đơn ly hôn, em sẽ ký, sẽ giải thoát cho chị thật nhanh… Có lẽ đây là lần đầu em làm chuyện mà khiến chị hài lòng.
Nói xong, Bạch Quán Tông liền cúi đầu một cái, xong cũng rời đi.
Nhưng ánh mắt của cô nhìn anh đã thay đổi, vốn còn định mở miệng giải thích, nhưng rồi mọi lời muốn nói điều không thể nói được, cô lại thơ thẩn nhìn về phía của cha mẹ mình, nở một nụ cười thống khổ, nói:
- Cha… Mẹ… Con làm như vậy liệu có đúng không?
[…]
Đến khuya, Thượng Quan Tịch Mộng cũng đã về nhà, như mọi năm thì tất cả già, trẻ, trai, gái của nhà Thượng Quan đều tập trung chờ cô, họ đã hi vọng cô buông bỏ bóng ma này rồi, hôm nay còn có sự thuyết phục của Bạch Quán Tông, nên họ càng hi vọng cô sẽ thay đổi ý định không giống như mọi năm.
Quả nhiên họ đã chờ được rồi, lúc này Lâm Mạn Nghiên và Thượng Quan Tuân cũng nhìn nhau cười, hóa ra Bạch Quán Tông cũng không đến nỗi nào.
- Mọi người còn chưa ngủ sao?
- Mọi người đang chờ con đấy, năm nay con không…
- Cũng đã sắp ba mươi rồi, con cũng không còn nhỏ.
Hơn nữa… Thủ tục ly hôn còn quá rườm rà, con phải nhanh chóng hoàn thành.
Nói xong Thượng Quan Tịch Mộng liền đi thẳng đến thư phòng, Lâm Mạn Nghiên còn muốn giúp Bạch Quán Tông nói đỡ mấy câu nhưng