Buổi tối, Thượng Quan Tịch Mộng ngồi ở thư phòng làm việc, cô vừa xem xét công văn trên bàn, vừa phải suy nghĩ những vấn đề cá nhân bên ngoài.
Lúc này, Châu Dụ lại gọi điện đến, cô liếc mắt nhìn một cái, rồi cũng từ từ bắt máy.
- [Em đang làm gì vậy? Có thời gian không, anh đưa em ra ngoài hít thở không khí trong lành]
- Tôi đang bận.
- [Nói chuyện một chút được không?]
- Tùy.
Sau đó thì Châu Dụ cũng chỉ hỏi han tình hình của cô hiện tại, hơn nữa tháng sau cũng là qua năm mới, anh ta cũng không biết cô đang có ý định gì cho năm mới hay không.
Nhưng nghe đến tháng sau là năm mới, cũng là sinh nhật của cô, nhưng cô không có mặn nồng gì với chuyện này lắm, nên cũng không nhắc gì với Châu Dụ.
Lúc này cô đang kí tên vào văn bản mà Tăng Mẫn đã chuẩn bị, Châu Dụ liền hỏi:
- [Tháng sau là sinh nhật của em, em có ý định gì chưa?]
- Không có.
Cuộc trò chuyện nhạt toẹt của cô và Châu Dụ cũng kéo dài tận mấy tiếng, nhưng Châu Dụ ở một bên luyên thuyên không ngớt, còn cô thì chỉ à, ừ, ờ cho có lệ xong rồi thôi.
Sau hai tiếng thì cô cũng tắt máy, có lẽ đây là lần đầu tiên cô trò chuyện với một người dài như vậy… À cũng không hẳn là nói chuyện mà chỉ là ngồi nghe nhau thở.
Bất chợt, cô lại nhớ đến câu nói của thím hai vào mấy ngày trước, bà ấy từng nhắc nhở cô rằng.
- Nếu con bỏ lỡ Quán Tông thì sau này con phải tìm một người mà con sẵn sàng nghe họ nói những điều vô nghĩa, cũng như là khi con nói những chuyện vô lý vẫn có người nghe.
Bất chợt cô lại nhớ đến Bạch Quán Tông, trước kia cô từng nghĩ anh phiền phức, nhưng mà sau khi ở bên cạnh anh một thời gian thì cô lại thấy những điều anh nói cũng không hẳn là vô lý.
Thượng Quan Tịch Mộng vừa về phòng thì cũng lấy quần áo rồi vào phòng tắm để nghỉ ngơi, nhưng cô chỉ vừa mới chợp mắt thì đã có một cuộc điện thoại gọi đến, trên màn hình điện thoại hiện lên hai chữ “Lâm Quân Nhi”.
Trên gương mặt vốn dĩ không có chút vui vẻ nào mà bây giờ lại nở một nụ cười dịu dàng, cô từ từ nhận máy.
- Tớ nghe.
- [Bảo bối, tớ nghe nói cậu vừa ly hôn với Bạch Quán Tông, tâm trạng của cậu thế nào?]
- Sao cậu biết? Hiện tại cậu đang ở đâu, sao lại biết chuyện của tớ?
Lâm Quân Nhi liền nói hiện tại bản thân đang ở trụ sở bang Trạch Quân ở ngoại ô Kế Thành, sát một bên với Ung Thành, vì thế nên mới nhớ cô mà gọi điện cho cô.
Nghe đến đây thì cô cũng bắt đầu cảm khái, thời gian trôi qua cũng nhanh thật đấy, chưa gì mà Lâm Quân Nhi đã kết hôn năm năm rồi, con trai con gái cũng đề huề, không chỉ vậy mà còn có một người chồng yêu chiều hết mực, nếu cô có thể tự do tự tại như vậy thì cuộc sống của cô cũng thoải mái hơn rồi.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Lâm Quân Nhi thì cô ấy cũng đã hẹn cô ngày mai cùng nhau đi ăn và đi mua sắm, vốn dĩ cô cũng định từ chối rồi nhưng vì lâu ngày rồi hai người chưa đi cùng nhau, vì thế nên cô cũng đồng ý.
- [Tịch Mộng, tớ nghe A Trạch nhà tớ nói về Bạch