Bạch Quán Tông nhìn thấy Thượng Quan Tịch Mộng ở nhà của mình thì vô cùng ngạc nhiên, nhưng Bạch Hoành Kỳ và Bạch Hoành Sương lại vô cùng vui vẻ mà tiếp đón, từ khi cha mẹ và em trai ra ngoài thì cô đã ở đây rồi.
Ba người họ nói rất nhiều chuyện, cô cũng sẵn lòng chia sẻ những kinh nghiệm của bản thân cho họ, giúp Bạch Hoành Kỳ và Bạch Hoành Sương có thể tự tin tiếp quản Bạch thị.
Cô nhìn thấy anh, cũng từ từ đứng dậy, đi đến trước mặt anh, nói:
- Chúng ta nói chuyện riêng một chút được không?
- Được.
Sau đó, Bạch Quán Tông đã lái xe ra để đưa cô đến một nơi mà cô không thích lắm, chính là biển.
Thật ra những ngày qua cô không hề biến mất đi đâu cả, nơi cô đến chính là biển, vì những người cô thân thuộc đều biết cô ghét biển nên họ sẽ không đến đây tìm.
Cô đã thử cược và hiển nhiên cô vẫn đoán đúng.
Bạch Quán Tông nhìn cô, nhưng không nói gì, ngồi ở bãi cát trắng, nhìn mặt trời đang dần lặn mất, hình ảnh nhẹ nhàng của cô hoàn toàn đơn giản, tựa như cô không phải thiên kim tiểu thư, anh cũng không phải thiếu gia công tử, mà họ chỉ là hai con người nhỏ bé ở thế giới rộng lớn đầy khắc nghiệt này.
- Anh có chờ được không?
- Chờ cái gì?
- Chờ tôi.
Hai năm, nếu anh có thể chờ tôi hai này và không đến tìm tôi, thì chúng ta có thể thử.
Đầu của anh vẫn còn phải lưu một lượng thông tin khó hiểu, chẳng lẽ đây chính là một loại thử thách mà cô dành cho anh sao? Chờ cô hai năm, thủ thân như ngọc nhưng lại không được tìm cô, chẳng phải sẽ ứng với câu "Xa mặt cách lòng" sao? Cô là muốn tìm một người chung thủy ở bên mình sao?
- Em muốn thử thách anh sao?
- Không chỉ anh! Tôi cũng muốn xem...!Thứ cảm xúc mà tôi dành cho anh là gì.
- Nếu không đến gặp thì có thể nhắn tin, gọi điện hoặc facetime không?
Thượng Quan Tịch Mộng gật đầu, chỉ cần anh không trực tiếp đến gặp cô là đủ rồi.
Cơ hội ngàn năm khó tìm, Bạch Quán Tông làm sao có thể từ chối chứ.
Ngồi ở bãi biển ngắm hoàng hôn đúng là một ý tưởng không tồi, nhưng thứ đẹp nhất trên đời đang ngồi ngay bên cạnh anh.
Bất giác, anh lại có cảm giác yêu xa, chính là yêu xa! Với một người không đủ tự tin với bản thân hay đối tượng của mình thì không nên yêu xa, nhưng anh lại đủ tự tin.
Hai năm, sau hai năm cô chăm lo cho cuộc sống của mình thì anh cũng phải đầu tư cho bản thân, anh không muốn bị người khác xem là Chạn Vương được.
- Về thôi.
Thượng Quan Tịch Mộng đứng dậy, phủi hết cát dính trên người, sau đó thỉ trèo lên xe trước.
Lúc quay về thì cô cũng nói địa chỉ nhà ở nước ngoài cho anh biết, theo như địa chỉ cô nói và nơi mà anh điều tra về nhà của Châu Dụ là khác nhau, cô cũng thẳng thắn ở trước mặt anh nói mình và