Nhưng lúc này thì năng lực suy đoán của Thượng Quan Tịch Mộng lại nảy lên một ý tưởng, chính là việc hôm nay anh không hề biết cô đã về nước, nên chắc không thể luôn mang theo hay chuẩn bị nhẫn cầu hôn chứ, nhưng nhìn anh với vẻ mặt vô cùng tự tin thì cô cũng đoán anh đã có chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Chỉ là trong chốc lát cô lại có một sự mong chờ.
- Anh định cầu hôn em bằng một bó hoa vậy thôi sao?
- Tất nhiên là không, anh còn có một món quà lớn cho em mà.
- Món quà gì?
Đúng lúc này thì Hoàng Sước cũng mồ hôi mẹ, mồ hôi con mà chạy đến, sau đó liền ném cho anh một tệp tài liệu, cả hội trường cũng không biết tệp tài liệu đó là gì nữa, nhưng khi Bạch Quán Tông mở ra thì là giấy chuyển nhượng cổ phần, Thượng Quan Tịch Mộng có chút không hiểu, cô nghiêng đầu nhìn anh, nói:
- Chuyển nhượng?
- Trong hai năm không ở bên cạnh nhau thì anh không muốn người khác xem anh là Chạn Vương, nên đã cố gắng học tập ở chị Hoành Kỳ, chị Hoành Sương, cha và Diệp An rất nhiều, anh cũng có kể cho em nghe qua về nó, chính là tập đoàn Tịch Mộng, bây giờ anh sẽ đem đó làm vật cầu hôn, để một lần nữa được cưới em.
Cả hội trường có chút bất ngờ, nếu như sáp nhập tập đoàn Thượng Quan và công ty Tịch Mộng thì đúng là ra tên của cô luôn rồi, nhưng Thượng Quan Tịch Mộng liền nảy lên một ý tưởng có chút táo bạo, nói:
- Nếu cả công ty của anh thì em sẽ rất bận đấy.
- Không sao cả, anh sẽ ở nhà chăm sóc nhà cửa, em cứ việc đi làm nuôi anh thôi.
Cả hội trường được một trận cười lớn, Châu Dụ nhìn người em vợ này một cái, tặc lưỡi lắc đầu, sao lại có một kẻ còn vô sỉ hơn cả anh ta vậy chứ? Còn muốn ở nhà ăn cơm mềm của vợ của sao? Đúng là không có tiền đồ mà.
- Vậy nếu em bận quá không có thời gian cho anh thì sao?
- Vậy ánh sẽ tận dụng triệt để thời gian của em, em đừng nghĩ anh không biết chuyện gì nhé.
Nói đến đây, Thượng Quan Tịch Mộng cũng giả vờ suy nghĩ một lúc, dù sao thì chuyện tái hôn không phải khó, chỉ là cô sợ nếu đồng ý thì thực trạng hậu hôn nhân trước đó sẽ lại tái diễn, vì hiện ngoài tập đoàn Thượng Quan ở Kế Thành thì cô còn phải phát triển thêm chi nhánh ở nước ngoài, nên thời gian có thể phải linh hoạt giữa hai nơi, nên không chắc sẽ có thời gian dành cho anh.
Nhưng nếu nghĩ theo chiều hướng tốt một chút thì nếu cô lại gả cho anh thì có thể họ sẽ định cư ở nước ngoài, cũng tiện thể chăm sóc cho Tịch Huyên, nghĩ đến đây, cô nhìn xuống cha mẹ của anh, sau đó lại nhìn anh, nói:
- Nếu em muốn những năm này chúng ta sẽ sống ở nước ngoài đến khi Tịch Huyên hoàn thành việc học thì sao… Cha mẹ anh liệu có đồng ý hay không?
Không đợi Bạch Quán Tông lên tiếng trả lời thì Mã Dao Diêu liền nhanh chóng đứng nói:
- Con mang nó đi luôn cũng được, mẹ không cản, mẹ xin đội ơn con!
Bà ấy giống như là sợ con dâu quý giá sẽ một lần nữa chạy mất vậy, nên cho dù bắt bà ấy bán luôn thằng con trai độc đinh này cũng đồng ý, dù sao cũng chỉ là ở nước ngoài vài năm thôi mà, cũng không