Sau một thời gian chuẩn bị gấp rút thì Thượng Quan Tịch Mộng và Bạch Quán Tông cũng chính thức tổ chức hôn lễ, nhưng thời gian quá ngắn nên lễ kết hôn không được chỉn chu như những gì người khác mong đợi.
Trước đó thì có rất nhiều nói ra nói vào về việc này, nhưng ai cũng nghĩ rằng Bạch gia đang bám dính lấy Thượng Quan gia.
Nhưng ngay sau khi hôn lễ kết thúc thì Thượng Quan Tịch Mộng đã thay xong quần áo, rồi dặn dò Hoàng Sước cứ chuyển quần áo đến Thượng Quan gia, còn cô thì nhanh chóng phóng lên xe riêng để ra sân bay, chuẩn bị sang nước ngoài công tác.
Lúc Bạch Quán Tông và Hoàng Sước chuyển đồ đạc, quần áo đến Thượng Quan gia thì đã nhìn thấy Quý Tín Hào ở đó, cậu ta cùng Thượng Quan Tịch Huyên còn nghiêng đầu nhìn hai người kia, nói:
- Đến muộn vậy sao?
Hoàng Sước có chút không hiểu liền hỏi tại sao Quý gia lại ở đây, lúc này thì Thượng Quan Tịch Huyên mới nói:
- Anh Tín Hào là bạn của chị hai, hiện tại chị hai đi công tác nên nhờ anh ấy đến đây chăm sóc em và "Anh rể mới", dù sao cũng thường xuyên gặp mặt, nên anh rể mới và...!Và anh gì đó hãy quen dần đi.
Nói xong thì Quý Tín Hào cũng gật đầu phụ họa thêm, sau đó thì hai anh em nhà họ cũng đi vào nhà, bỏ lại Hoàng Sước và Bạch Quán Tông ngây ngốc không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
Nhưng không để họ nghĩ ngợi lâu, ngay lúc sau thì một người làm đã đi đến, rồi đưa họ lên phòng của mình.
Phòng của Bạch Quán Tông và Hoàng Sước cạnh bên nhau, phía đối diện là phòng của Quý Tín Hào, người làm trong nhà còn nói:
- Phòng của cô chủ ở bên dưới, trừ khi có sự đồng ý của cô chủ thì mới được vào.
Còn ở trên tầng là thư phòng, không có phận sự thì cũng đừng vào.
- Thư phòng sao?
- Đúng vậy, bình thường cô chủ hay làm việc qua đêm ở thư phòng, sau này có cô gia rồi...!Hi vọng cô gia sẽ nhắc nhở cô chủ nghỉ ngơi chú ý sức khỏe.
Lão đây cũng nhắc nhiều lần, nhưng cô chủ cũng chỉ cười cho qua.
Nói xong, người làm đó liền xuống dưới phòng, để lại Hoàng Sước và Bạch Quán Tông lại một lần nữa ngây ngốc, họ nhìn thấy được vẻ mặt của Thượng Quan Tịch Mộng lúc chiến với cha Bạch, không chỉ vậy mà đối với những người khác có ý xấu thì cũng chẳng khá khẩm hơn...
Nhưng theo lời của các người làm trong nhà thì hình như cô đối xử với họ rất tốt, không khó chịu, không lạnh lùng, nói ra là giống như người một nhà vậy.
Đi vào trong phòng của mình, Bạch Quán Tông cũng chỉ biết ngồi yên ở giường lớn, còn Hoàng Sước thì giúp anh sắp xếp lại tủ quần áo.
Vừa định lên tiếng nói chuyện thì Quý Tín Hào đã gõ cửa, Hoàng Sước liền bước ra, cúi đầu hỏi:
- Quý thiếu gia...!Có chuyện gì sao?
Quý Tín Hào nhìn xung quanh một lúc, sau đó thì nhìn thẳng về phía của Bạch Quán Tông nói:
- Có đói bụng không? Tôi bảo nhà bếp nấu thêm một chút.
Tôi còn tưởng hai người ngày mai mới tới cơ đấy.
Bạch Quán Tông liền cười cười ngây ngô một lúc, sau đó liền chạy đến chỗ của Quý Tín Hào, kéo kéo tay áo của cậu ta, cười ngốc, nói:
- Ăn, ăn, ăn...!Tông Nhi đói rồi, ca ca cho Tông Nhi ăn đi.
Mặc dù là chỗ quen biết, nhưng bây giờ Bạch Quán Tông chính là kẻ đã cướp mất người con gái mình yêu nên Quý Tín Hào cũng tỏ rõ thái độ không thích, càng không thể thân thiện nổi nữa, cậu ta liền gạt tay của anh ra, lãnh đạm nói:
- Ở đây không phải Bạch gia, nên có thể những món ăn ở đây sẽ không hợp khẩu vị của Bạch tam thiếu, hi vọng sẽ bỏ