Trên đường lên núi đụng phải mấy người trong thôn, đều vác giỏ trúc lên nhặt hạt dẻ, lên tới gần sườn núi, dần vào rừng thì mọi người tách ra không thấy đâu, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe được tiếng cha nương kêu con nhỏ không được chạy loạn.
Thẩm Huyền Thanh đi theo, vốn Vệ Lan Hương còn lo hôm qua hắn đi đường núi vất vả, không cho đi theo, nhưng hắn nói nhỡ nhiều đồ nặng quá Thẩm Nhạn và Lục Cốc đều không cõng được, đến lúc đó vẫn phải gọi hắn lên.
Hôm qua Lục Cốc cũng mệt mỏi nên hôm nay Vệ Lan Hương không để y cõng sọt tre, chỉ để y nhặt cùng Thẩm Nhạn, rồi bỏ vào trong giỏ Thẩm Nhạn luôn, mà chưa chắc đã nhặt được đầy sọt, hai hôm nay người trong thôn đều lên đây nhặt hạt dẻ.
Cuộc sống giờ đã tốt hơn, lên núi không cần tranh nhau nhặt với người khác nên nhóm năm người bọn họ đi khá chậm.
Trên đường đi Thẩm Nhạn nhìn đông nhìn tây, dùng gậy trúc gạt gạt đống lá rụng dưới gốc cây, vậy mà nàng tìm được một cụm nấm ăn được thật, vội hái bỏ vào sọt.
Nàng là một cô nương, lại vẫn nhỏ tuổi, ngày thường không có ai đi cùng thì không dám lên núi, nhiều nhất là đào rau dại, hái nấm trên sườn núi cách nhà không xa, nhưng nơi đó thường có người đi qua, rau dại thì có nhưng nấm không nhiều, giờ nhặt được một giỏ, tất nhiên là cao hứng.
Trước đây Lục Cốc chưa từng vào núi bên thôn Thanh Khê, nhưng người Thẩm gia thường tới đây, biết ở đâu có cây hạt dẻ, y đi theo là được.
Bình thường đeo theo sọt tre trên lưng đã quen rồi, hôm nay trên lưng không có gì khiến trên người y nhẹ nhàng hơn không ít.
Nhà bọn họ cách núi gần nhất, lúc đi coi như sớm, lúc đến rừng hạt dẻ đã thấy xa xa có hai bóng người, thấy là người cùng thôn, Vệ Lan Hương cách hàng cây chào hỏi một tiếng, đối phương cũng cười chào lại, sau đó mạnh ai người đấy nhặt.
Hạt dẻ chín rơi trên mặt đất, Lục Cốc khom lưng nhặt mấy hạt, phải tìm cả dưới mấy tán lá hay trong bụi cỏ nữa.
Nơi này từng có người nhặt qua rồi, còn không nhiều lắm, bọn họ vừa nhặt vừa đi vào trong rừng.
Nhặt được đủ, Lục Cốc đi sang bên, tay y không cầm thêm được hạt dẻ nữa, y ngẩng đầu nhìn Thẩm Nhạn đứng cách đó mười bước, vừa định qua đó thì thấy Thẩm Huyền Thanh nói.
"Đưa ta, em cứ nhặt đi, nhiều quá ta đi bỏ vào sọt." Thẩm Huyền Thanh nhận lấy hạt dẻ trên tay y, bảo vào túi trên vạt áo, vậy thì không cần dùng tay, mà hắn lại vẫn luôn theo sau Lục Cốc không rời.
Vừa quay đầu là thấy Thẩm Huyền Thanh ở cạnh y nhặt hạt dẻ, y bỏ hạt dẻ vào áo Thẩm Huyền Thanh, điều này khiến trong lòng Lục Cốc có loại cảm giác khó tả.
Y nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra nên dứt khoát không nghĩ nữa, toàn tâm toàn ý đi nhặt hạt dẻ.
Thẩm Nhạn xách giỏ trúc tới, Thẩm Huyền Thanh đổ hạt dẻ đựng trong áo vào, rồi lại cùng Lục Cốc đi về phía trước.
Hạt dẻ ở đây quả thật không nhiều lắm, mấy hôm trước hắn thấy trong rừng sâu có không ít, nhưng vội đi săn nên chỉ nhặt về một ít cho Lục Cốc ăn.
Khi đi ngang qua một gốc cây túi mọng, trên cây treo đầy trái đỏ rực, quả chỉ lớn hơn đầu ngón tay người một ít, có thể ăn hết trong một miếng.
Thẩm Nhạn chỉ vào cái cây này rồi nói với Lục Cốc: "Cốc Tử ca ca, đây là túi mọng đắng, không ăn được đâu."
"Ừ." Lục Cốc gật gật đầu.
Y nhớ tới cây túi mọng ngọt mình tìm được, nói: "Ta tìm được một cây túi mọng ngọt trong núi, vốn định mang xuống cho muôi một ít, nhưng hôm qua xuống núi gấp quá, không có thời gian đi hái."
"Vậy lần sau huynh nhớ mang về cho muội một ít đó." Thẩm Nhạn cũng không khách khí với y.
Túi mọng ngọt ít ỏi, nghe Lục Cốc nói tìm được một cây, nàng thấy mới mẻ, rất muốn ăn, lại nói: "Để xem hai ngày nữa nương có vào núi nhặt hạt dẻ không, nếu có thì muội cũng đi theo các huynh.
Huynh chỉ cần nói cho muội biết túi ngọt ở đâu, muội có thể tự đi hái về cho nhà mình ăn, hái thật nhiều, muội còn muốn mang về cho Đại Thanh ca ăn nữa."
Lục Cốc nghe nàng nói như thể nàng đã thật sự tìm được cái cây đó, còn muốn hái thật nhiều về.
Những lời vừa ngây thơ vừa nghiêm túc như vậy khiến y không kìm lòng được mà khẽ cong mắt, lộ ra ý cười rất nhạt, gật đầu đồng ý.
"Thẩm Nhạn, mau tới đây, có mâm xôi rừng này" Kỷ Thu Nguyệt ở phía trước hô lên.
nàng đi phía vìa rừng hạt dẻ, vốn định nhặt hặt dẻ rơi ở đó, vậy mà vừa vừa đẩy bụi cỏ ra thì thấy bụi cây mâm xôi ẩn bên trong, trên cây đã có quả chín đỏ.
Thẩm Nhạn nghe vậy vội chạy tới.
Hai ba gốc mâm xôi này đều có dấu vết bị người khác hái rồi, những quả còn lại này hẳn là vừa mới chín, tổng cộng chỉ có mười nhánh.
Nàng hái xuống nếm thử một trái, chua chua ngọt ngọt, nhưng mà loại quả này hơi nhỏ, một quả chẳng bõ dính răng.
Nàng chia mâm xôi ra, Thẩm Huyền Thanh và Vệ Lan Hương không ăn, Kỷ Thu Nguyệt nếm hai quả, Lục Cốc cũng không ăn nhiều, còn lại đều cho nàng.
Cả nhà đi dạo trên núi cả buổi sáng, đến giờ ăn cơm trưa mới về.
Thẩm Nhạn cõng nửa sọt hạt dẻ, trong sọt Vệ Lan Hương và Kỷ Thu Nguyệt cũng không khác mấy, được không nhiều lắm, nhưng còn hái được một ít nấm cùng quả dại, về nhà xào nấm, nhân lúc còn tươi mà ăn luôn.
Thẩm Nhạn cầm một nhánh hoa núi trong tay, nàng đi cùng Lục Cốc, nói: "Cốc Tử ca ca, lần trước muội lên trấn thấy có người bán hoa dọc đường đấy.
Mấy cái muội hái được này hẳn cũng có thể bán, nhưng nhà chúng ta hơi xa trấn, phải đi lúc sáng cơ, để phơi nắng đến trưa thì không bán được nữa đâu."
Lục Cốc gật đầu phụ họa.
Lúc y lên trấn cùng Thẩm Huyền Thanh cũng thấy có người bán hoa, ba văn năm văn đều có, nếu vừa đẹp vừa tươi thì có thể được giá hơn chút.
Nhưng y vào núi cùng Thẩm Huyền Thanh, dù thấy hoa đẹp trong núi, hái xuống thì phải nhân lúc nó chưa héo mà mang về, không được lợi nhiều bằng kỷ tử khô và hạt tắm hoang.
Thẩm Nhạn nói rồi trong lòng liền có ý định, lần sau lúc nương dẫn nàng lên trấn bán trứng vịt, nàng sẽ hái ít hoa vào ngày hôm trước, hái xuống để một đêm hẳn sẽ héo mất, vậy nàng nhổ cả rễ trồng trong viện trước đã, đến lúc đó có khi nàng lại kiếm được vài văn tiền đấy.
***
Đại Hôi ngủ sấp dưới mái hiên, phơi nửa mình dưới ánh nắng.
Hai con nhỏ bị trói trong hậu viện, hai đứa nó chân dài răng nhọn, lại là chó săn đã từng thấy máu, ánh mắt hay thân hình đều không giống những con chó khác, chạy loạn trong thôn sẽ khiến không ít người sợ hãi.
Thẩm Huyền Thanh ăn cơm xong thấy không có việc gì làm thì dùng rìu nhỏ bổ củi, phơi nắng lâu sẽ nóng nên hắn dời đến dưới mái hiên râm mát.
Lục Cốc thu trứng gà trong hậu viện rồi cất vào bếp xong, thấy hắn đang bổ củi, dừng một chút ở