Tuyết rơi cả đêm không dừng.
Trước kia Lục Cốc sợ mùa đông nhất, nhưng mùa đông năm nay hình như y không cần sợ nữa rồi.
Có lẽ ăn thịt uống canh khiến cả người ấm áp, dạ dày no đủ là chống lạnh tốt nhất, ngủ một giấc dậy, sáng hôm sau cũng không thấy quá lạnh.
Tuyết rơi thành lớp trên mặt đất, phủ đầy lên mái hiên và cành cây.
Sáng sớm, tuyết rơi nhỏ dần.
Thẩm Huyền Thanh dậy sớm, lấy xẻng đi xúc tuyết trong viện, một lúc sau Thẩm Nghiêu Thanh cũng đi ra hỗ trợ.
Hai người đã nhanh chóng xúc tuyết thành đống sang hai bên, tạo thành một lối dễ đi.
Lục Cốc đi từ trong phòng ra, cún con ôm xương ngủ mở mắt ra đã thấy y, há miệng ngáp một cái, lập tức bò dậy đi ra ngoài với y.
Bởi vì cún con đã lớn hơn trước, ngủ không ngoan lắm, chen chúc với Đại Hôi trên bao tải bị rớt xuống mấy lần nên Lục Cốc lấy rơm rạ khô làm cho nó một cái bao tải khác.
Tuyết trước cửa phòng bếp đã được xúc sạch, không cần chân nông chân sâu giẫm lên tuyết mà đi, Lục Cốc vào bếp đun nước.
Hôm qua gió lớn tuyết rơi dày, cún con vẫn luôn ở trong nhà chính, ngoài trời quá lạnh nên không dám ra.
Hôm nay gió ngừng, tuyết rơi nhỏ, nó vui vẻ chơi trong viện, móng vuốt chó in đầy đất, chơi một mình cũng có thể vui phát điên, chạy loạn trong viện, dưới chân trơn trượt mà vẫn không ngừng nghịch.
Nó được nuôi đến mập mạp, còn chưa đến lúc cao lên.
Giờ đang là mùa đông, lông nó dày nên trông có vẻ rất nhiều thịt, lúc chạy toàn thân rúng rính, hai lỗ tai cũng không ngừng lắc lư.
Nó tuổi nhỏ, lần đầu thấy tuyết rơi, giờ vung vẩy trong tuyết khỏi nói vui đến nhường nào.
Ba con lớn thì chững chạc hơn nó rất nhiều, Đại Bạch thậm chí chỉ đứng ở cửa nhà chính nhìn ra bên ngoài, rồi lại ghé vào bao tải không muốn đi ra.
Thẩm Huyền Thanh xúc tuyết đằng trước, vừa quay đầu đã thấy cún con đào bới lung tung trong đống tuyết.
Tuyết văng tung tóe, nhìn bộ dáng nó như thể muốn đào một cái lỗ trong chồng tuyết, trong chốc lát cả đầu cũng muốn chui vào rồi.
Hắn xách xẻng về, nhanh chóng xúc tuyết lên thân cún con, muốn chôn nó trong đống tuyết.
Bị tấn công từ phía sau khiến cún con "ngao" một tiếng kinh hãi rồi quay người lại hào hứng sủa "gâu gâu".
Sau khi tuyết rơi vào người thì nó nằm sấp xuống duỗi hai chân trước ra, hiển nhiên là đang chơi đùa.
Lúc Thẩm Huyền Thanh xúc tuyết lên thân nó thì nó xoay mông chạy trốn, thấy khối tuyết không rơi trúng mình thì quay đầu sủa hai tiếng về phía Thẩm Huyền Thanh.
Lục Cốc ngồi đun nước trước bếp, nghe thấy tiếng động bên ngoài thì nhìn về phía cửa phòng bếp, chỉ nhìn thấy bóng dáng cún con vụt qua.
Y vừa mới rời giường vẫn còn đang ngái ngủ, nghĩ thầm mới sáng ra mà cún con đã vui chơi phát rồ rồi.
Chọc gà trêu chó xưa nay là nói những tên lười biếng, rảnh rỗi hay chơi bời.
Thẩm Huyền Thanh chỉ chơi với cún con một lát rồi cười quay người muốn tiếp tục xúc tuyết.
Cún con thấy hắn quay đi bèn rón rén lén lút theo sau, một bộ đầu trộm đuôi cướp muốn hù dọa người khác, sắp đến nơi thì đột nhiên nhào về phía gót chân Thẩm Huyền Thanh.
Ai ngờ Thẩm Huyền Thanh bất chợt xoay người, động tác trên tay cũng rất nhanh, xúc tuyết lên người cún con, khiến nó sợ tới mức dừng tấn công, bị tuyết rơi trúng đồng thời gào lên một tiếng thảm thiết, vậy mà lại khiến Lục Cốc lập tức tỉnh táo, đi ra xem nó bị làm sao.
"Không có chuyện gì đâu, ta đùa giỡn với nó chút thôi." Thẩm Huyền Thanh bị phu lang nhìn, ngượng ngùng gãi gãi đầu, cảm thấy mình quả thật quá không ổn trọng.
Thấy cún con không có việc gì, trên người chỉ dính chút tuyết, còn Thẩm Huyền Thanh thì chậm rãi thu xẻng lại, Lục Cốc hiểu được đại khái là có chuyện gì, cười nhẹ không để trong lòng rồi vào nhà kho lấy một cái bắp cải, lột lớp lá ngoài cùng ra băm nhỏ, trộn với cám cho thỏ ăn, phần rau còn lại là để bọn họ ăn.
Cặp thỏ rừng kia chẳng những nuôi sống, còn đẻ thêm sáu con, vào đông lồng thỏ lạnh nên đặt trong phòng củi, dùng cỏ khô và rơm rạ lót tổ thật dày.
Bắp cải tích trữ để vào đông ăn, có khá nhiều, nhưng phải ăn cả một mùa đông, thỏ ít, một hai lá héo lột ra là có thể băm cho chúng nó ăn, gà vịt quá nhiều, chúng có thể ăn trấu, cám và cỏ khô, nhưng thỉnh thoảng Lục Cốc vẫn trộn cho chúng nó thêm ít lá rau băm nhỏ.
Mùa đông lạnh, đàn thỏ con không được sưởi ấm rất dễ chết nên tách thỏ đực và thỏ cái ra.
Thấy y đang lột rau bắp cải, hôm qua gặm xương ăn thịt, hôm nay ăn thanh đạm chút cũng tốt, Thẩm Huyền Thanh nói: "Chờ lát nữa ta đi mua đậu phụ, buổi trưa hầm cùng đậu phụ ăn."
"Ừm." Lục Cốc gật gật đầu, ngẫm nghĩ một lát lại nói: "Nước hầm xương vẫn còn, huynh có muốn ta cắt củ cải nấu cùng canh xương không?"
Hôm qua sáu người bọn họ gặm sạch tất cả chỗ xương kia, ăn thịt rất no, lúc dọn bếp Lục Cốc không nỡ đổ đi, chỉ là nước hầm này không thể để lâu, sớm ăn hết sẽ không chiếm bát đựng.
Dù có tiền nhưng Thẩm Huyền Thanh không phải người thích tiêu xài phung phí, huống hồ canh xương hầm là đồ tốt, hắn nói: "Cho thêm ít kỷ tử vào đi, hay là ngâm thêm ít nấm khô nữa, nấu một nồi canh nấm kỷ tử củ cải, đến trưa không cần nấu cháo loãng, uống cái này là được."
Nghe hắn nói xong, Lục Cốc không nhịn được cong mắt cười, nghĩ thầm cái tên này dài thật.
Thấy phu lang cười trong veo, Thẩm Huyền Thanh cũng nở một nụ cười xán lạn.
Ăn sáng xong, thấy trong viện có nhiều tuyết, Thẩm Nhạn nặn mấy quả cầu tuyết chơi đùa với cún con.
Thẩm Nghiêu Thanh nhàn rỗi không có việc gì thấy vậy cười nói: "Ta thấy hai ngày nay tuyết không tan được đâu, hay là đắp một con sư tử tuyết đi."
Nghe anh nói vậy, đến cả Vệ Lan Hương còn đồng ý.
Năm nay có tiền không lo ăn mặc, đắp sư tử tuyết có vẻ nhàn hạ thoải mái hơn hai năm trước.
Rất nhiều nhà có hai con sư tử đá giữ nhà đặt trước cửa, nhìn theo đó mà đắp là được.
Những năm trước khi Lục Cốc còn ở thôn An gia chỉ có thể nhìn người khác đắp, y không làm được, giờ đang đứng cạnh nhìn Thẩm Huyền Thanh và Thẩm Nghiêu Thanh đắp sư tử, trong mắt tràn đầy tò mò hiếu kỳ.
Hai người đắp đắp vỗ vỗ, còn lấy cọc gỗ khắc đầu sư tử, cuối cùng vậy mà cũng làm ra một con sư tử tuyết ra hình ra dạng, nằm trên mặt đất, dù có hơi thô ráp không tinh xảo bằng sư tử đá nhưng liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra là một con sư tử, không tồi chút nào.
Lục Cốc nhìn mà vui vẻ, trên mặt đều là ý cười.
Thẩm Huyền Thanh đưa củi cháy đen cho y, bảo y vẽ đường viền mắt cho sư tử, cả miệng và mũi nữa.
Vẽ hỏng cũng không sao, chỉ là chơi vui thôi, Thẩm Nhạn còn đang vẽ đuôi kia kìa.
Sắc trời sáng hơn một chút, người của phường đậu phụ hôm nay không bán đậu phụ ở các thôn, hoặc có lẽ còn chưa chuyển đến thôn họ, Thẩm Huyền Thanh đã ra ngoài mua đậu phụ, giờ tuyết đã dần ngưng.
Tuyết trước cửa viện đã được xúc hết, chỉ là lúc nãy tuyết vẫn rơi nên trên mặt đất còn một lớp mỏng.
Lục Cốc tiễn hắn ra cửa, mặt đất trơn trượt, y bảo hắn đi đường chậm một chút, không cần vội.
Thẩm Huyền Thanh đáp ứng rồi đi ra ngoài thôn.
Đại Hôi theo sau hắn chậm rãi vẫy đuôi, đi ra ngoài cùng hắn.
Lục Cốc gọi Quai tử về xong cũng không rảnh rỗi, cầm chổi lớn trên tường quét sạch lớp tuyết rơi trên mặt đất, không nhỡ trượt ngã là đau phải biết, mà Kỷ Thu Nguyệt còn đang có thai, ra vào cần phải cẩn thận hơn nữa.
Thẩm Nghiêu Thanh đang dọn hậu viện và các lối đi rồi, y chỉ cần quét tiền viện là được, quét từ sân ra ngoài viện, mùa đông vốn mặc dày, tiền viện không tính là nhỏ, trên người y đã đổ chút mồ hôi.
Dường như nhà nào cũng đều quét tuyết xúc tuyết, đứng trước cửa nhìn sang bên cạnh thấy không ít người đang làm, còn có người xách thang ra trèo lên nóc nhà, dùng cào để cào tuyết xuống, sợ tuyết quá dày sẽ đè sập nóc nhà.
Nhị phòng Thẩm gia lại không cần lo lắng điều này.
Năm đó thẩm Thuận Phúc xây nhà tốn rất nhiều tiền, đặt xà ngang rắn chắc, nóc nhà là trát bùn đắp ngói chứ không phải mái tranh, không sợ sụp, tuyết tan sẽ tự chảy xuống, không cần cào tuyết.
Lục Cốc quét xong đang định quay vào, lại thấy Miêu đại nương hàng xóm đi ra, giữa nhà Miêu gia và nhà bọn họ có một lối đi, trồng một gốc cây hồng của Miêu gia, hai nhà đều trồng rau thu và rau cho mùa đông cạnh đó, vào xuân và hè sẽ trồng mấy hàng tỏi hoặc vài loại rau khác.
"Đại nương ạ." Lục Cốc hô lên một tiếng.
Miêu đại nương đặt xẻng xúc tuyết sang một bên, đứng thẳng lưng cười nói: "Nhà cháu dậy sớm thế, tuyết trước cửa đều quét xong rồi này."
Lục Cốc cười cười định trả lời, ai ngờ Trương gia cách đây ba nhà bỗng vang lên tiếng đánh mắng.
Một lão phụ nhân hình như cực kỳ tức giận, thanh âm trách mắng truyền ra: "Đánh! Đánh chết cho ta! Cái thứ không biết xấu hổ này, còn dám ăn vụng à, đúng là không