Chương 11
Lâm Nguyễn bị âm thanh gõ cửa đánh thức, cậu mở mắt, bức màn xuyên thấu một chút ánh sáng ngoài cửa sổ. Lâm Nguyễn mơ hồ phản ứng một lúc, trong lúc đó, Trạm Hi đã vén màn xuống giường.
Cửa phòng mở ra, vài nha hoàn bưng nước nóng tiến vào, giống như muốn hầu hạ Trạm Hi rửa mặt.
Trong phòng có người ngoài khiến Lâm Nguyễn lập tức tỉnh táo lại. Cậu hiện tại không mặc quần áo, tuy cách một bức màn nhưng vẫn theo bản năng rụt người vào trong chăn.
TBản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bốn năm nha hoàn y phục hồng đứng một bên chờ hầu hạ Trạm Hi. Một người tuổi còn nhỏ trong số đó tò mò ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy bức màn phủ xuống che đậy kỹ càng, mơ hồ thấy được bóng dáng một người đang nằm trên giường.
Có hai xiêm áo được quăng ở góc giường, nàng không biết kia là có ý nghĩa gì.
Trạm Hi không gọi những nha hoàn này đến gần, tự mình rửa tay, hỏi người trên giường: “Không dậy sao?”
Lâm Nguyễn do dự nói: “Tôi muốn tắm.”
Không biết có phải ảo giác hay không, cậu luôn cảm thấy trên người dính nhớp, mùi vị khiến người ta mặt đỏ tai hồng trong chăn luôn quanh quẩn bên cậu.
Trạm Hi cầm khăn trong tay, thờ ơ phân phó mấy nha hoàn: “Đi mang nước nóng tới.”
Đám nha hoàn lui xuống. Trạm Hi lấy một bộ đồ ngủ treo trong tủ cho Lâm Nguyễn, cậu vội vàng nhận lấy mặc vào, sau đó luống cuống treo màn lên bước xuống giường.
Lâm Nguyễn trước tiên thay quần áo cho Trạm Hi, lần này đổi thành một bộ trường sam màu đỏ tía, không biết là chất liệu gì, có chút ánh vàng, nhìn kỹ vai trái còn có hoa văn hình hoa mai. Tử quý huyền trọng(1), bộ y phục này trên người Trạm Hi khiến mọi cử động của anh đều mang theo khí chất cao quý.
(1) Màu tím cao quý, màu đen trang trọng.
Lâm Nguyễn cài xong nút áo hoa sen, nửa quỳ xuống sửa lại vạt áo.
Dường như vừa mặc xong quần áo, người của Lý trắc phúc tấn liền tới mời Trạm Hi đi nghị sự.
Trạm Hi đứng trước gương chỉnh lại trang phục, nói: “Trong tủ có một bộ xiêm y mới làm cho cậu, thử xem có vừa người không.”
Lâm Nguyễn đáp một tiếng, ma ma đang khom người đứng bên ngoài lặng lẽ ngẩng đầu đánh giá, lúc ánh mắt Trạm Hi quét tới lại vội vàng cúi đầu.
Trạm Hi không nói gì, bên ngoài tuyết rơi, Lâm Nguyễn đưa áo khoác cho anh. Thế Ninh che dù đứng đợi bên ngoài.
Trạm Hi và Thế Ninh rời viện, sau đó đám nha hoàn đưa nước tới, Lâm Nguyễn ở trong phòng tắm rửa một lúc. Bộ y phục tối qua không thể dùng nữa, tốt nhất nên thay cả đệm. Lâm Nguyễn dọn dẹp phòng sạch sẽ, lấy bộ y phục Trạm Hi nói từ trong tủ ra.
TBản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Y phục màu đỏ bạc, cổ áo dùng gấm xanh rêu viền quanh, thân áo dệt họa tiết mây cát tường, ống tay áo rộng rãi đính một lớp lông.
Lâm Nguyễn mặc lên người, màu sắc tươi tắn lộ rõ khí sắc, cổ áo vừa vặn đến hầu kết, eo không quá ôm, lộ ra dáng người cao gầy, vạt áo rũ xuống, mềm nhẹ lại không làm cho cậu trông quá mập mạp.
Lâm Nguyễn đứng trước gương, nghiêng người nhìn sau lưng, cậu tự thấy bản thân không mập, nhưng cũng không gầy như vậy, có lẽ không giống vòng eo nhỏ nhắn của nữ hài đi. Lâm Nguyễn nhớ tới Trắc phúc tấn Phú Sát nói dáng người cậu đẹp, cậu lại cho rằng đó không phải từ ngữ tốt đẹp gì.
Cậu thu dọn xong bước ra vừa lúc gặp Đông bá, Đông bá nhìn cậu, khẽ nhíu mày: “Sao lại mặc y phục màu này?”
Ở bên ngoài thì không sao, nhưng trong vương phủ không thể tùy tiện mặc màu đỏ. Trước giờ chỉ có đích phúc tấn mới có thể mặc, những chủ tử khác trong phủ cũng không được phép.
Lâm Nguyễn chỉ đành nói: “Tiên sinh bảo cháu mặc.”
Đông bá quả nhiên không nói gì nữa.
Lâm Nguyễn không có việc gì làm, đứng ở hành lang nhìn tuyết rơi, trêu đùa họa mi, tuyết rơi không nhiều, tạo thành một tầng mỏng trên mặt đất, phối với tường đỏ ngói xanh của vương phủ lại mang một ý cảnh khác.
Thời điểm chín giờ hơn gần mười giờ mới ăn sáng, vương phủ ăn sáng muộn, nên cũng được chú trọng nhiều. Trạm Hi vẫn chưa trở về, Lâm Nguyễn cùng Đông bá ăn trước.
Dùng xong cơm, người của Phú Sát trắc phúc tấn bên kia đến mời Lâm Nguyễn qua đó.
Lâm Nguyễn nhìn Đông bá, Đông bá ngẫm nghĩ: “Trắc phúc tấn mời, cậu qua đó đi, sớm trở về là được.”
“Vâng.”
Lâm Nguyễn theo ma ma ra khỏi viện, tuyết vẫn đang rơi, một tiểu nha hoàn đứng bên cạnh che dù cho cậu. Tiểu nha hoàn thấp hơn Lâm Nguyễn rất nhiều, giơ cao cánh tay che dù khiến chiếc dù lảo đảo lắc lư, trông thật tốn sức.
Lâm Nguyễn đón lấy chiếc dù, tự mình che.
Ma ma nhìn thấy liền cười quái dị: “Lâm thiếu gia thật là một người giàu tình cảm.”
Lâm Nguyễn không giàu tình cảm, đó chỉ là phép lịch sự cơ bản nhất mà thôi. Nhưng loại lịch sự này trong vương phủ lại biến thành một loại ý vị khác, có lẽ người trong vương phủ đều không lịch sự.
Ma ma dẫn Lâm Nguyễn đến trước thùy hoa môn(2), Lâm Nguyễn dừng chân, nói: “Bên trong là nơi dành cho nội quyến, tôi vào không thích hợp cho lắm.”
(2)
*Thùy hoa môn là một loại cửa tương đối quan trọng trong Tứ hợp viện, giúp ngăn cách ngoại viện và nội viện. Thùy hoa môn được đặt trên trục đường chính, ở chính giữa phía bắc của ngoại viện, nằm trên thềm gồm ba hoặc năm bậc, ngăn cách trước và sau viện. Trước viện là nơi chủ nhà tiếp khách, sau viện là nơi ở của người trong gia đình, người ngoài không được phép bước vào, người hầu nam cũng vậy.
Ma ma cười, âm thanh khiến người ta ê ẩm xương cốt, nói: “Lâm thiếu gia vẫn coi mình là nam nhân sao?”
Lâm Nguyễn liếc nhìn ma ma, vị ma ma này thật không lịch sự.
Lâm Nguyễn theo ma ma vào thùy hoa môn, vòng qua vài hành lang, đến viện của Phú Sát trắc phúc tấn. Ma ma đứng trước cửa thưa, đợi người bên trong lên tiếng, ma ma liền đẩy Lâm Nguyễn lên trước, đẩy vào trong phòng.
Vừa mới vào phòng Lâm Nguyễn đã ho khan. Trong phòng đốt một