Chương 15
Trạm Hi ở lại Cố gia mấy ngày. Hôm đó Cố phu nhân mời mấy người bạn đến nhà, các bà đều là phu nhân quan lại. Trạm Hi không muốn trở thành đề tài trung tâm của các bà nên đã đi ra ngoài từ sớm, chỉ có Lâm Nguyễn ở lại nói chuyện cùng Cố phu nhân. Các vị phu nhân đều khen Lâm Nguyễn nghe lời, thân thiện, nếu là con trai mình đã sớm chạy mất dạng, nào có chuyện nguyện ý ở cạnh nói chuyện với mình.
Cố phu nhân rất vui vẻ, các bà nói tới nói lui, muốn mở một buổi vũ hội.
Đang là ngày tết, Cố Kỵ lại vừa thắng trận, Tứ Cửu thành yên vui hòa bình, người con cái nhà đều quây quần bên nhau. Bà quyết định tổ chức một yến hội, để đám thanh niên trẻ tuổi quen biết nhau, mọi người cùng tụ họp lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố phu nhân nói muốn tổ chức vũ hội, rất nhanh đã lo liệu xong. Vũ hội tổ chức ở tòa phụ, phòng khách và lầu hai lầu ba làm hội trường.
Lâm Nguyễn theo Cố phu nhân đến xem xét, phòng khách bày thêm ít bàn ăn, bên trên đều phủ vải trắng như tuyết, chiếc bàn chính giữa đặt hoa hồng tươi. Sau đó trên bàn sẽ bày đầy các loại bánh, đồ ngọt, rượu và đồ uống.
Chính giữa phòng khách treo một chiếc đèn chùm rất lớn, đường kính hơn hai thước, ánh sáng qua nhiều lần phản xạ tạo thành hiệu ứng lộng lẫy, chính giữa đèn rủ xuống những dây thạch anh, khiến người ta rất muốn chạm vào.
Cố phu nhân bảo Lâm Nguyễn mời bạn bè hoặc bạn học đến, Lâm Nguyễn ngẫm nghĩ, gọi điện thoại cho Mạnh Chân. Kết quả Mạnh Chân theo người nhà đi Hàng Châu thăm người thân, phải qua hai ngày nữa mới có thể trở về.
Trừ Mạnh Chân, Lâm Nguyễn cũng không có bao nhiêu bạn. Cố phu nhân ở bên cạnh nói đùa: “Không mời vài bạn nữ đến chơi sao?”
Lâm Nguyễn cười cười, lắc đầu.
Vũ hội bắt đầu lúc chạng vạng tối, mọi người lần lượt đến. Bọn họ đa số đều ăn mặc rất hoa lệ, nam mặc tây trang, nữ mặc sườn xám hoặc váy xòe. Họ khoác tay nhau, không nhanh không chậm tiến vào đại sảnh.
Lâm Nguyễn cũng thay dạ phục, một thân tây trang đen, trước ngực còn cài một chiếc trâm hình hoa. Sau khi chưng diện xong, trông cậu như một tiểu thiếu gia sống trong nhung lụa.
Trong đại sảnh có rất nhiều người tới bắt chuyện với Trạm Hi. Anh rất bình tĩnh, luôn mang theo nụ cười như có như không tiếp đãi mọi người. Thân phận cùng tài năng của anh đã quyết định anh sẽ là trung tâm của đám đông. Đương nhiên, Lâm Nguyễn có thể nhìn ra được, Trạm Hi cũng không hẳn là đang nghiêm túc lắng nghe.
Cố Kỵ mặc quân trang, cùng một vài sĩ quan trẻ tuổi mặc quân trang tương tự uống rượu nói chuyện. Ánh mắt của không ít cô gái đều dừng trên người Cố Kỵ.
Cố Danh chơi cùng vài cậu bé tuổi tác tương đồng, cậu bé nhờ Lâm Nguyễn mở nắp đàn, phong nhã ngồi lên ghế đàn một khúc dương cầm.
Lâm Nguyễn lắng nghe, rất nể mặt vỗ tay cổ vũ.
Cố Lưu Phong mặc một chiếc váy xòe trắng, cổ đeo một chuỗi dây chuyền hồng ngọc. Hồng ngọc rất rực rỡ, khiến cô càng trở nên sôi nổi sinh động hơn. Cố Hồi Tuyết mặc sườn xám màu lam thêu lá trúc, trên cổ mang một chuỗi trân châu sáng bóng, giống như cô gái Giang Nam ấm áp dịu dàng.
Hai người vừa xuất hiện đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người, Cố phu nhân khoác tay Cố đại soái đứng một bên nhìn, nghe người bên cạnh tâng bốc, trong mắt tràn đầy ý cười.
Chưa được bao lâu đã có người tới mời hai chị em khiêu vũ, chính giữa hội trường xuất hiện thêm hai đóa hoa xinh đẹp rực rỡ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Nguyễn đứng cạnh bàn ăn trong đại sảnh, cậu tự thấy thân phận mình có chút bất tiện. Nói không phải người làm lại không có thân phận xác đáng, nói là người làm lại nhàn rỗi quá, không xứng chức.
Trên bàn ăn có kem ly, Lâm Nguyễn lấy một chút, đứng một bên ăn. Kem rất lạnh, Lâm Nguyễn ăn xong rùng mình một cái, nhưng vẫn cảm thấy thật thoải mái.
Cách đó không xa, một cô gái trẻ đang bước tới chỗ Lâm Nguyễn. Cô ta mặc váy dài tím đậm, đeo hoa tai trân châu, đôi giày cao gót tinh xảo “cộp cộp” theo từng bước chân. Cô ta cầm ly rượu, trên tay đeo chiếc nhẫn đá quý màu vàng. Trang sức trên người cô ta không nhiều, nhưng giá lại không hề rẻ.
Cô ta đến trước mặt Lâm Nguyễn, đưa tay ra, gương mặt tươi cười.
“Xin chào, tôi là Bạch Trân Châu.”
Lâm Nguyễn đứng thẳng người, không cự tuyệt cánh tay đưa tới của Bạch Trân Châu: “Lâm Nguyễn”
Bạch Trân Châu cười với Lâm Nguyễn, sau đó đứng bên cạnh cậu, nói: “Sao anh không khiêu vũ cùng họ?”
Lâm Nguyễn nói: “Tôi không biết nhảy cho lắm.”
Bạch Trân Châu nhìn cậu, trong mắt mang theo thích thú: “Anh biết không? Anh giống như một vị vương tử thất lạc, ở một nơi náo nhiệt như thế này, lại lộ ra vẻ khác biệt.”
Lâm Nguyễn nhìn nhìn Bạch Trân Châu, cậu nghe được ý tứ khiêu khích trong mỗi câu nói của người phụ nữ này. Tất cả những hành động, những lời nói của người này trước mặt cậu, bao gồm cả ánh mắt lúc nhìn qua, đều mang theo khiêu khích.
Cô ta muốn Lâm Nguyễn nảy sinh hứng thú với cô.
Cố Lưu Phong và bạn học khiêu vũ xong liền ra tìm Cố Hồi Tuyết. Cố Hồi Tuyết cầm ly rượu đứng ở một nơi vắng vẻ. Cố Lưu Phong bước tới bên cạnh, nương theo ánh mắt cô, đúng lúc nhìn thấy Lâm Nguyễn và Bạch Trân Châu trong bóng tối.
“Đây không phải là đại tiểu thư nhà Bạch sở trưởng của cục cảnh sát sao?”
Chức vị của Bạch sở trưởng không tính là cao, nhưng đại tiểu thư nhà ông ta lại rất dễ dàng gia nhập vào tầng lớp xã hội không phú thì quý này, thậm chí còn đính hôn với con trai của ủy viên cục hành chính.
“Cô ta quen biết Nguyễn ca từ lúc nào vậy?” Cố Lưu Phong nói: “Nguyễn ca cũng chưa từng nhắc đến.”
“Mười phút trước.” Cố Hồi Tuyết đáp: “Em chính mắt nhìn thấy hai người họ làm quen.”
Cố Lưu Phong ánh mắt kỳ quái nhìn Cố Hồi Tuyết, Cố Hồi Tuyết nhìn cô, nói: “Bạch tiểu thư là cô gái thích ăn chơi rất có tiếng trong giới, chị không phải không biết chứ.”
Cố