Chương 5
Ban đêm trời nổi gió, chưa bao lâu đã có tuyết rơi. Lâm Nguyễn nằm sấp bên cửa sổ, tuyết trắng xóa bay bay dưới ánh đèn trông thật đẹp.
Trạm Hi từ phòng vệ sinh đi ra, nói: “Nhìn gì vậy?”
“Tiên sinh, bên ngoài tuyết rơi rồi.”
Trạm Hi đi tới mép giường, nói: “Tứ Cửu thành hàng năm đều có tuyết, có gì lạ đâu.”
Lâm Nguyễn sờ mũi, đóng cửa sổ lại, kéo rèm cửa lên. Rèm cửa thật dày vừa kéo lên, ánh đèn bên ngoài không mảy may lọt vào, ngay cả gió dường như cũng bớt đi.
Trạm Hi ngoắc tay, Lâm Nguyễn ngoan ngoãn đi tới trước mặt Trạm Hi ngồi xuống.
Trạm Hi sờ mặt Lâm Nguyễn, bị gió thổi có chút lạnh.
“Trường học còn bao lâu nữa thì cho nghỉ?”
Lâm Nguyễn ngẫm nghĩ: “Chắc là khoảng một tháng nữa.”
Trạm Hi thờ ơ đáp một tiếng, nói: “Ngày mai tôi sẽ nói với Đông bá đổi phòng cho cậu.”
“Đổi phòng? “ Lâm Nguyễn nói: “Vì sao?”
“Không vì sao cả.” Trạm Hi nói: “Phòng dưới lầu quá nhỏ.”
Dường như những người xuất thân từ Tứ Hợp Viện như Trạm Hi đều thích phòng rộng rãi, phòng ở lầu hai của Trạm Hi là hai phòng ngủ liền nhau sửa lại. Dù vậy, Đông bá vẫn thường nhắc đến việc Lan Công quán không có hoa viên và sân rộng như Thuần Thân Vương phủ, không có chỗ để mở rộng thêm.
Tuyết vẫn rơi đến ngày thứ hai. Sáng sớm, tuyết đã rơi dày nửa thước, giẫm xuống không quá mu bàn chân.
Lâm Nguyễn theo Trạm Hi xuống ăn sáng, lúc này Lâm Nguyễn đã quen với việc dùng bữa cùng Trạm Hi, không suy nghĩ lung tung như lần đầu nữa.
“Bên ngoài tuyết dày, gọi Thế Ninh đến lái xe đưa cậu đến trường đi.” Trạm Hi đột nhiên nói.
Lâm Nguyễn hỏi: “Liệu có ảnh hưởng đến công việc của tiên sinh không?”
“Không đâu.” Trạm Hi nói: “Tan học nếu tuyết vẫn rơi, Thế Ninh sẽ đến đón cậu.”
Lâm Nguyễn có chút thụ sủng nhược kinh: “Cảm ơn tiên sinh.”
Ăn cơm xong, Thế Ninh đưa Lâm Nguyễn đến trường học, anh ta mở cửa xe cho Lâm Nguyễn, gọi cậu là tiểu tiên sinh.
Lâm Nguyễn có chút kinh ngạc: “Tiểu tiên sinh?”
Thế Ninh cười nói: “Suy cho cùng thân phận của cậu không giống với chúng tôi, ở nhà còn dễ nói, ở bên ngoài đương nhiên phải tôn trọng cậu, đây là quy củ.”
Quy củ quy củ, cái nhà này có quá nhiều quá nhiều quy củ, Đông bá có một bộ quy củ, Trạm Hi có một bộ quy củ, ngoài ra mẹ Tào, A Nguyệt, Thế Ninh mỗi người đều có quy củ riêng. Lâm Nguyễn nghĩ, tôi có phải cũng nên làm một bộ quy củ không? Vừa suy nghĩ đã muốn từ bỏ, sợ sẽ không có mấy người tuân thủ theo đống quy củ này của mình.
Ô tô con vừa đến trước cửa đại học Yến Kinh, thu hút rất nhiều sinh viên đến vây xem. Lâm Nguyễn từ trên xe bước xuống, trên cổ vẫn quấn chiếc khăn len thật dày như cũ
“Tôi đến rồi, cảm ơn anh.” Lâm Nguyễn cảm ơn Thế Ninh, Thế Ninh khoát khoát tay, lái xe đi.
Ánh mắt đám người kia lại đặt trên người Lâm Nguyễn. Đầu năm nay ô tô con vẫn là một thứ đồ hiếm lạ, không dễ dàng nhìn thấy.
Mạnh Chân từ trong đám người chui ra, chào hỏi Lâm Nguyễn. Cậu ta là bạn cùng lớp với Lâm Nguyễn, cũng là bạn tốt của Lâm Nguyễn.
Lâm Nguyễn và Mạnh Chân đi thẳng vào cổng trường, người vây xem không ít, bọn họ nhìn Lâm Nguyễn, sau đó không coi ai ra gì xì xào bàn tán.
Mạnh Chân trừng mắt: “Nhìn nhìn nhìn! Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa từng thấy ô tô à!”
Đám người xung quanh bị nói vậy cũng dần dần tản ra. Một người từ sau lưng Lâm Nguyễn đi qua, lúc tới bên người Lâm Nguyễn, không nặng không nhẹ đụng cậu một cái, mắt nhìn thẳng đi qua.
Mạnh Chân liếc nhìn, nói: “Lý Minh Văn bị sao vậy, đụng vào người khác cũng không xin lỗi.”
Lý Minh Văn là lớp trưởng lớp bọn họ, thành tích của cậu ta rất tốt, luôn là người đứng đầu khoa bọn. Nói ra thì lúc mới vừa lên đại học, Lý Minh Văn và Lâm Nguyễn còn là bạn cùng phòng. Chẳng qua lúc đó Lâm Nguyễn chỉ ở có nửa tháng đã bị gọi về, cho nên cũng không có giao tình gì với Lý Minh Văn.
Cơ sở dạy học của đại học Yến Kinh là nhất, hai người một phòng ngủ, lắp thêm bồn tắm, nước uống, điện thoại. Đồng thời, học phí đại học Yến Kinh cũng cực kỳ đắt, học phí gấp ba bốn lần đại học tư nhân bình thường. Lý Minh Văn gia cảnh không tốt lắm nhưng cậu ta cố gắng vươn lên, vừa học vừa làm, thầy cô chủ nhiệm trong khoa đều rất thích cậu sinh viên này.
Lâm Nguyễn đến bên cạnh Mạnh Chân: “Tôi có phải có chỗ nào đắc tội cậu ta rồi không?”
“Ai biết, cậu ta luôn mang bộ dạng như thể cả thế giới có lỗi với cậu ta vậy.” Mạnh Chân vỗ tay sáng tỏ: “Tôi biết rồi, nhất định là vì cuộc thi diễn thuyết.”
“Cuộc thi diễn thuyết làm sao?”
“Lúc thi chung kết cậu không đến, quán quân cuộc thi diễn thuyết là cậu ta. Hôm đó tôi nói bài diễn thuyết của cậu viết hay hơn của cậu ta, nếu như lên diễn thuyết nhất định sẽ được giải. Cậu ta nghe được, rất không vui.” Mạnh Chân nói: “Thật ra một tuần này sắc mặt cậu ta đối với cậu không hề tốt, nhưng cậu vẫn luôn không phát hiện ra mà thôi.”
“Hóa ra là thế.” Lâm Nguyễn nói: “Vậy về sau tôi cách cậu ta xa chút là được.”
Mạnh Chân khoát tay, hỏi: “Người vừa đưa cậu tới là ai? Anh trai cậu à? Trước giờ tôi chưa từng gặp qua.”
“Anh ấy không phải anh trai tôi.”
“Vậy đó là ai?” Mạnh Chân hỏi
Lâm Nguyễn do dự một lát nói: “Người trong nhà tôi.”
“Người trong nhà?” Mạnh Chân hỏi: “Cuộc thi diễn thuyết tuần trước cậu xin nghỉ về nhà, có phải vì người trong nhà này không?”
Lâm Nguyễn ngẫm nghĩ: “Cứ xem là vậy đi.”
Mạnh Chân cau mày: “Cứ xem là vậy là như thế nào?”
“Xem là vậy.... chính là...” Lâm Nguyễn chưa nói xong, chạy nhanh về trước.
“Cậu còn chưa nói xong đâu!” Mạnh Chân thấy Lâm Nguyễn chạy, cũng nhanh chóng đuổi theo. Cậu ta vừa đuổi vừa hét, kinh động đến đám chim trên mặt hồ đóng băng.
Mạnh Chân là người đập vỡ nồi cũng phải hỏi đến cùng, theo như cậu ta nói thì chính là quá thanh nhàn. Nhà Mạnh Chân mở hai tiệm tơ lụa, một hiệu cầm đồ, một tiệm thuốc bắc, coi như gia đình khá giả. Cha mẹ Mạnh Chân rất thương yêu Mạnh Chân, trên Mạnh Chân còn có một anh trai, cũng rất tốt với cậu ta. Mạnh Chân có tiền, có nhà, có sức, trước giờ chưa từng buồn phiền vì điều gì.
Vì để làm rõ “người trong nhà” trong miệng Lâm Nguyễn là ai, Mạnh Chân bám theo Lâm Nguyễn cả ngày, tới buổi chiều tan học, hứng thú của Mạnh Chân thành công chuyển từ “người trong nhà” Lâm Nguyễn sang nhà của Lâm Nguyễn.
Gia cảnh Lâm Nguyễn rất tốt, điều này do trường học công nhận, bình thường đồ cậu mặc hay thứ cậu dùng đều là đồ tốt, làm người ôn hòa khiêm tốn có giáo dưỡng, nói chuyện làm việc luôn ung dung từ tốn. Rất nhiều người đều suy đoán Lâm Nguyễn là tiểu thiếu gia xuất thân từ gia tộc lớn.
Mà thân là bạn bè tốt nhất của cậu, Mạnh Chân chợt