Tiểu Quả Phụ Tuyển Chồng

67: Sinh Ra Một Nam Hài


trước sau


Một nồi nước nóng được bưng vào, Lâm Sâm lại quay ra phòng bếp nấu nước thêm lần nữa, cục bột nhỏ tỉnh dậy vào nửa đêm nên Lý Đại Trụ phải đến dỗ, bên ngoài phòng sinh chỉ còn một mình Lâm Tiềm.
Tai hắn rất thính, không nghe Ngọc Tú la hét gì hắn đi đến trước cửa phòng chỉ nghe nàng kêu một chút hắn đã gấp đến độ cứ đi vòng vòng qua lại, đá dưới mặt đất đều bị hắn làm cho mòn.
Hắn chưa từng lo lắng nôn nóng như lúc này, trước đây dù bị thương nặng hay rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng thì hắn cũng chưa từng sầu lo, giờ đây bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu là hắn đã hận không thể lấy thân mình chịu thay cho nàng.
Trong phòng sinh, trên mặt Ngọc Tú giờ đã ướt đẫm, tóc tai bị ướt dính vào mặt, Hạ Tri Hà nắm chặt tay nàng không ngừng cổ vũ bên tai nàng.
Bà đỡ đột nhiên nói: "Mở rồi mở rồi! Thấy được đầu hài tử rồi, cô nương hãy cố gắng lên!"
Hạ Tri Hà vội nói: "Ngọc Tú con có nghe thấy không, bảo bảo sắp ra rồi con phải dùng sức hơn nữa."
Ngọc Tú khó khăn gật đầu, cắn răng và đẩy đẩy xuống lần nữa thì phía dưới truyền đến một trận xé rách đau đớn, trong cơn đau kịch liệt của bụng dưới ấy lại gần như đều bị nàng làm lơ.
Nàng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cơn đầu đã bắt đầu làm cho nàng thấy mơ hồ, nàng chỉ nghe được bà đỡ nói dùng sức và dùng sức.
Cuối cùng giọng nói vui sướng của bà đỡ truyền đến, "Ra rồi! Là một nam hài!"
Lúc bên tai truyền đến tiếng khóc nỉ non của trẻ con Ngọc Tú cảm thấy nhẹ nhõm, cả người đều thấy mệt mỏi muốn đi ngủ nhưng nàng cố gắng nâng mí mắt nói: "Nương......!con xem bảo bảo được không?"
Triệu thị cùng bà đỡ đang rửa sạch máu trên người hài tử, Hạ Tri Hà vắt khăn ấm lau người cho Ngọc Tú, nói: "Bảo bảo vẫn chưa mặc quần áo, nếu con mệt thì cứ ngủ một lát đi, trời cũng sắp sáng đến nơi rồi."
Lâm Tiềm ở bên ngoài nghe thấy tiếng khóc thì đứng sững sờ ngay tại chỗ, Lâm Sâm thấy thế đẩy hắn một cái hắn mới hồi phục lại tinh thần lết hai chân đi tới cửa, chỉ biết há miệng chứ không phát ra âm thanh gì, rồi hắn mới khụ một tiếng khàn giọng nói: "Nương tử, nàng thế nào rồi?"
Ngọc Tú thật sự thấy rất mệt, trên người vừa mỏi vừa đau, đến nói cũng không nói nổi nên nói với nương nàng: "Nương, người nói cho bọn họ một tiếng đi để cho bọn họ được yên tâm."
Hạ Tri Hà đi ra ngoài nói chuyện với mấy nam nhân kia, Triệu thị ôm đứa nhỏ đã được quấn tã đến cho Ngọc Tú xem, nói: "Tú nhi con mau nhìn xem, bảo bảo nhà chúng ta đúng là lợi hại, mới vừa sinh ra mà đã mở mắt rồi.

Nhìn bộ dáng này là biết sau này nhất định sẽ anh tuấn hơn cha hắn rồi!"
Ngọc Tú nghiêng đầu nhìn hài tử, cả người bảo bảo đỏ bừng, mặt thì nhăn nheo, tóc dày đặc dính sát vào trên da đầu, cặp chân mày kiếm lúc này nhìn trông rất có khí thế giống y chang cha của hài tử, ngoài những thứ đó ra tất cả đều giống nàng.


Có điều bộ dáng hiện tại của bảo bảo người làm nương như nàng không thể không công bằng mà nói hắn đẹp được.
Đôi mắt nàng dán chặt vào trên người bảo bảo, động cũng không dám động còn ngoài miệng thì có chút ghét bỏ, "Sao lại giống khỉ con quá." Nàng nhớ lúc cục bột nhỏ sinh ra cũng không nhăn như vậy.
Triệu thị cười nói: "Con không biết đó thôi, khi mới sinh ra thì hài tử sẽ nhăn nheo vậy đó chứ càng lớn thì sẽ càng nẩy nở đẹp lại thôi."
Ngọc Tú cười cười, đây là tôn tử của mẹ chồng nên mẹ chồng nhìn gì cũng thấy đẹp.

Nhìn hài tử xong lòng nàng chùng xuống, mí mắt cũng nặng nề hơn, cứ như vậy nàng chìm vào giấc ngủ với nụ cười trên môi.
Hạ Tri Hà vào giúp nàng sửa lại góc chăn, buông màn giường xuống nói khẽ với Triệu thị: "A Tiềm muốn vào đây mà ta nói Ngọc Tú đã ngủ rồi kêu bọn họ ở gian ngoài chờ, ta cũng đã đóng cửa sổ lại rồi chúng ta mau ôm hài tử ra cho bọn họ nhìn đi."
Triệu thị gật đầu cẩn thận đưa hài tử cho Hạ Tri Hà, thấp giọng nói: "Ngươi ôm hài tử ôm ra ngoài để ta đi tặng cho bà đỡ một cái bao lì xì."
Hạ Tri Hà gật đầu ôm hài tử đi ra gian ngoài.

Mấy nam nhân bên ngoài chờ đến dài cả cổ, Lý Đại Trụ vì muốn nhìn ngoại tôn mình nên ông đã ôm cục bột nhỏ đến đây chờ luôn.
Hạ Tri Hà cười và nhìn bọn họ nói: "Bảo bảo nặng chừng bảy cân bảy lượng, một tiểu tử béo như vậy hèn gì làm nương mình lăn lộn đến quá sức."
Lý Đại Trụ thò đầu đến xem, nói: "Ôi, tiểu mập mạp này còn nặng hơn cục bột nhỏ à!"
Hạ Tri Hà trừng ông một cái, nói: "Chàng nói nhảm gì đó? Chàng mới là tên mập mạp, ngoại tôn ngoan ngoãn của thiếp nặng vậy là vừa rồi."
Lý Đại Trụ xấu hổ cười, "Ta chỉ nhất thời lanh mồm lanh miệng thôi."
Hạ Tri Hà không để ý tới ông nữa ôm hài tử đến cho Lâm Sâm nhìn, nói: "Ông thông gia, ngươi nhìn xem lông mày này có phải rất giống A Tiềm không?"
Lâm Sâm nhìn hài tử từ trên xuống dưới rồi nhìn chằm chằm cặp chân mày kia, trên mặt mang theo sự vui mừng nói: "Phải, giống y như đúc."

Triệu thị vừa đưa bà đỡ ra thì nghe thấy lời này, nói với Hạ Tri Hà: "Tiểu muội, ngươi không biết đó thôi, muốn nhận ra người Lâm gia bọn họ không cần xem tên đâu chỉ cần nhìn lông mày là nhận ra ngay, mấy tiểu tử nhà ta đều như vậy."
Hạ Tri Hà nghe xong cười không ngừng, bà nói với Lâm Tiềm người đang ngây ngốc ở đó: "A Tiềm, còn không mau tới đây ôm tiểu bảo bối?"
Lâm Tiềm cúi đầu chậm rãi đi đến có chút sợ hãi nhìn hài tử trong ngực Hạ Tri Hà, dù đã được bọc trong tã lót nhưng hắn vẫn thấy tiểu bảo bảo rất nhỏ, có lẽ còn chưa bằng hai bàn tay hắn gộp lại.

Hắn vươn tay nhận lấy hài tử từ trong tay Hạ Tri Hà, động tác hắn cứng ngắc như người gỗ, tuy chỉ có mấy cân thôi mà hắn đã cảm thấy còn khó khăn hơn khi cầm cây long kích trăm mấy cân.
Bảo bảo vẫn mở to đôi mắt đen, cái miệng nhỏ hơi vểnh, trông rất an tĩnh.

Một lát sau, hài tử như thấy động tác này có chút mệt, chân đá đá, mông nhỏ thì vểnh vểnh vào lòng bàn tay cha mình.Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattpad chính chủ.
Lâm Tiềm run lên trong lòng, lỗ chân lông trên người đều như nổ tung, hắn suýt nữa

không giữ được hài tử cuống quít ngẩng đầu xin Hạ Tri Hà giúp đỡ: "Đứa, đứa nhỏ làm sao vậy?"
Hạ Tri Hà lắc đầu cười ôm hài tử về, nói: "Tay con cứng ôm người ta nên người ta không thoải mái."
Lâm Tiềm rũ hai tay xuống người nắm chặt tay lại tạo thành nắm đấm, cảm xúc mềm mại như bông ở trên tay hắn vặn vẹo giờ vẫn còn đọng lại khiến hắn phải run rẩy mỗi khi nhớ lại.

Một sinh mệnh nhỏ mềm mại, yếu ớt này hoá ra là hài tử của hắn.

Hắn thấy trong lòng bỗng xuất hiện một tư vị lạ.

Lần đầu tiên hắn kính nể với một sinh mệnh như thế.

Hạ Tri Hà đem hài tử đưa cho Lâm Sâm, nói: "Ông thông gia cũng ôm một cái đi?"
Lâm Sâm vội đưa hai tay ra ôm vào trong ngực, động tác của ông nhẹ nhàng và lưu loát hơn so với Lâm Tiềm.
Lâm Tiềm nhìn chằm vào hài tử kia rồi quay đầu nhìn về phía buồng trong.

Chuyện hiện tại hắn muốn làm nhất là vào trong xem nương tử mình, nhưng nhạc mẫu nói nương tử đã bị hài tử lăn lộn đến một đêm không ngủ, trên người lại đau nên hãy để cho nàng nghỉ ngơi một chút.
Hạ Tri Hà tay chân nhẹ nhàng vào trong thu dọn, Triệu thị thì một mình làm cơm sáng, Lý Đại Trụ cùng Lâm Sâm mỗi người ôm một hài tử yêu thích đến không nỡ buông tay.
Lâm Tiềm nhìn xung quanh, hắn không thể đi vào trong thăm nương tử, cũng không dám ôm nhi tử của mình, chỉ đành phải buồn bực chạy tới hậu viện đánh quyền.
Ngọc Tú ngủ một giấc đến giữa trưa mới tỉnh dậy, cửa sổ đều được người đóng lại, trong phòng có chút tối đen, nàng nghiêng đầu nhìn thì thấy bảo bảo đang yên tĩnh ngủ bên cạnh nàng trong lòng như có dòng nước chảy, những đau đớn trên người dường như không còn nữa.
Nàng nghiêng người dùng tay chống lên đầu nằm nhìn bảo bảo đang ngủ say.

Thật sự rất kỳ diệu, một thứ nhỏ bé như vậy từ không đến có, rồi trưởng thành trở thành một tiểu hài nhi, sau này hài tử sẽ gọi cha gọi nương, sẽ đọc sách biết chữ, rồi rất nhiều năm sau hài tử sẽ giống cha mình, khôn lớn trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất.
Còn hiện tại hài tử chỉ nhỏ như vậy, hai bàn tay nàng cũng đủ để ôm trọn lấy cả người hài tử.
Triệu thị đang ở phòng bếp làm đồ ăn cho Ngọc Tú, Lâm Sâm bị bà tống cổ về núi để báo tin vui, Hạ Tri Hà cùng Lý Đại Trụ đã về nhà, Lý Đại Trụ có tặng bốn năm con gà mái già tới đây, dọc đường đi không ít người thấy vì thế mọi người đều biết Ngọc Tú đã sinh, là một nam hài nhi.
Lâm Tiềm luyện võ xong thì lại tiếp tục canh giữ ở ngoài cửa nên khi Ngọc Tú tỉnh hắn nghe thấy động tĩnh chỉ là không dám chắc, một lát sau mới thử nói: "Nương tử, nàng tỉnh rồi sao?"
Ngọc Tú đè thấp xuống ừ một tiếng, "Bảo bảo còn đang ngủ."
Lâm Tiềm lập tức tới phòng bếp bưng nước ấm đi vào đặt ở trên bàn, rồi đem màn giường treo lên thấy bên trong trướng con hắn đang ngủ, còn nương tử hắn thì đang mỉm cười nhìn hắn.
Hốc mắt Lâm Tiềm nóng lên, hắn chật vật xoay người lại, tại giờ khắc này hắn bị xúc động đến rơi lệ.
Hắn hoà hoãn lại đè nước mắt xuống, vắt khăn lông đưa qua cho nàng, giọng nói có hơi khàn, "Nương tử, nàng còn đau không?"
Ngọc Tú lắc đầu nhẹ, nhận lấy khăn lông của hắn rồi lau mặt, "Thiếp không sao, chàng đã ôm hài tử chưa?"
Lâm Tiềm gật đầu, "Ôm rồi."
Ngọc Tú hỏi: "Nương có nói hài tử nặng bao nhiêu không? Thiếp thấy có lẽ là không nhẹ đâu."

Lâm Tiềm nói: "Nương nói chừng bảy cân bảy lượng."
Ngọc Tú liền cười nói: "Thật giống người làm lớn nha, chỉ cân nặng thôi mà đã khéo như vậy rồi.

Cũng không biết cha và nương đã đặt tên chưa, hay là chúng ta đặt nhũ danh cho hài tử là Thất Thất đi?"
"Được, vậy gọi là Thất Thất."
Lâm Tiềm dĩ nhiên là không có dị nghị gì, thấy Ngọc Tú lau xong thì đem chậu nước rửa mặt để sang một bên rồi bưng một chén lớn mì trường thọ gà nấu chung với rượu gạo vào phòng cho nàng.Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattpad chính chủ.
Ngọc Tú chỉ ăn được nửa chén đã thấy ăn không nổi nữa đem chén đưa cho hắn, nói: "Nương đâu?"
Lâm Tiềm nói: "Nhạc mẫu mới về, nương ở trong phòng bếp."
Ngọc Tú gật đầu, đang muốn nói nữa thì Thất Thất đã tỉnh giấc, vừa tỉnh hài tử liền khóc lên.
Ngọc Tú vội bế hài tử, lắc lắc nhẹ nhàng, "Tiểu Thất Thất làm sao vậy? Con đói bụng hay là đái dầm rồi?"
Lâm Tiềm nói: "Nương mới vừa đổi tã cho Thất Thất."
Ngọc Tú nói: "Vậy là đói bụng rồi, Tiểu Thất thất ngoan đều do nương không tốt ngủ đến giờ mới thức làm cho tiểu bảo bối nhà ta đói bụng."
Nói rồi nàng cởi cúc áo, vén áo lót lên để lộ ra bộ ngực đầy đặn rồi để bên miệng Thất Thất.
Tiểu bảo bảo ngậm lấy và nín khóc ngay lập tức, dùng toàn bộ sức lực mà mút.
Ngọc Tú khẽ nhíu mày, nhịn xuống loại cảm giác kỳ quái này và thở nhẹ nhõm.

Vừa quay đầu sang đã thấy Lâm Tiềm ngồi ở mép giường nhìn không chớp mắt.
Nàng lập tức "a" một tiếng, đỏ mặt nghiêng người lại cản đi tầm nhìn của hắn, nàng xấu hổ buồn bực nói: "Chàng nhìn cái gì, đi ra ngoài nhanh lên."
Lâm Tiềm kéo từng bước chân không tình nguyện mà rời đi..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện