Edit: Na
Giờ ngọ ngày hôm sau Ngọc Tú nấu canh giải nhiệt xong đang tính đi kêu Lâm Tiềm tới, vừa mới đi ra cửa phòng bếp đã thấy ở chỗ cánh cửa ngăn cách có hai người đang đứng.
Một người là Lâm Tiềm, còn người kia là Tiểu Như cô nương, hai người không biết đang nói gì, nhìn từ phía sau chỉ thấy Tiểu Như đang ngửa đầu nhìn Lâm Tiềm với gương mặt đỏ ửng.
Ngọc Tú nhìn thấy một màn này, hai ngày trước Tiểu Như cũng đứng ở phía sau cửa nhìn ra tiền viện, cả vết thuê thùa ở trên quần áo Lâm Tiềm, còn có tiếng gọi Lâm đại ca của ngày hôm qua, tất cả mọi thứ đều ập hết vào trong tâm trí nàng làm cho đầu óc nàng muốn nổ tung, tứ chi đột nhiên lạnh ngắt đi.
Nàng đứng lặng người ở đó rồi chậm rãi xoay người trở về phòng bếp.
Chờ đến khi Lâm Tiềm tới đây, trên mặt nàng đã không còn gì gọi là dị thường nữa.
Lâm Tiềm nói: "Trong phòng bếp nóng lắm nàng mau về phòng đi."
Ngọc Tú gật đầu đi thẳng ra cửa thì thấy trong viện không còn bóng dáng người kia nữa.
Đêm đến Lâm Tiềm trở về phòng và thấy nương tử không còn dỗ nhi tử như ngày thường mà nàng mặc đồ chỉnh tề ngồi ở bên cạnh bàn, sắc mặt thì bình tĩnh nhìn hắn.
Hắn hơi nhảy dựng trong lòng cảm thấy không khí có chút không đúng, nhìn thấy Thất Thất đã ngủ hắn cũng ngồi xuống bên cạnh bàn, nói: "Nương tử, nàng sao vậy?"
Ngọc Tú liếc hắn một cái rồi nhìn chằm vào đèn dầu trên bàn, ngữ khí lạnh nhạt:" Thiếp nhớ tối hôm qua thiếp hỏi chàng có quen với Tiểu Như cô nương kia không, khi đó chàng nói không quen có đúng không?"
Lâm Tiềm gật đầu, nói: "Đúng thật là không quen."
Ngọc Tú cười khẽ lên, "Đúng là trùng hợp, chiều hôm nay thiếp thấy chàng đứng ở bên cửa ngăn cách nói chuyện với một vị cô nương, mà cô nương đó tên là Tiểu Như, chẳng lẽ ở chỗ chúng ta có hai Tiểu Như cô nương?"
Lâm Tiềm hơi mở miệng, "Ta không biết nàng ta là Tiểu Như."
Ngọc Tú lại hỏi: "Nói vậy là chàng thật sự không quen biết nàng ta?"
Lâm Tiềm gật đầu, "Lần trước đi tập thể dục buổi sáng thấy có người quấy rối nàng ta nên ta đã đuổi họ đi dùm nàng ta."
Ngọc Tú cười như không cười mà nhìn hắn, nói: "Vậy phải làm sao bây giờ, chàng anh hùng cứu mỹ nhân nên bây giờ người ta đang muốn lấy thân báo đáp kìa."
Lâm Tiềm ngẩn người, nghiêm mặt nói: "Nương tử, lời này không thể nói bậy."
Ngọc Tú nghe xong sắc mặt càng thêm bình tĩnh, nói: "Thiếp cũng không vòng vo với chàng nữa, tạm thời thiếp không nói đến chuyện cô nương kia có ý với chàng hay không, thiếp chỉ hỏi chàng, nếu người ta thật sự muốn lấy thân báo đáp thì chàng có thu nhận vào không?"
Lâm Tiềm sửng sốt nhìn nàng nói: "Nương tử, hôm nay nàng làm sao vậy?"
Ngọc Tú nhẹ nhàng lắc đầu, "Chàng chỉ cần trả lời câu hỏi của thiếp."
Lâm Tiềm nói: "Ta đương nhiên không thu vào, ta có nàng là đủ rồi."
Ngọc Tú nói: "Vậy từ hôm nay trở đi, chàng có thấy vị cô nương kia nữa thì hãy nói chuyện lại với nàng ta."
Loại chuyện này, xưa nay đều là một cây làm chẳng nên non.
Lâm Tiềm đương nhiên đồng ý.
Ngọc Tú hơi cười cười.
Nàng nguyện ý tin tưởng Lâm Tiềm, Lâm Tiềm nói hắn không có thì nàng sẽ tin hắn, phiền phức trước mắt này nàng sẽ giải quyết giúp hắn.
Nếu ngày nào đó Lâm Tiềm thay lòng, không cần hắn mở miệng nàng sẽ tự mang Thất Thất rời đi và nhường vị trí này cho người ta.
Nếu có chuyện như vậy xảy ra, Triệu thị và Lâm Sâm sẽ không ngăn cản nàng mang Thất Thất đi, về phần Lâm Tiềm, hắn làm sao còn mặt mũi bắt nàng để nhi tử lại nữa chứ?
Khi Lý Nhân thay lòng đổi dạ, nàng vì bản thân và vì nương nên không thấy uỷ khuất gì cả.
Hiện tại nghĩ đến nó nàng cảm thấy lúc trước nàng có thể nghĩ như vậy chắc là do tình cảm ấy không sâu nặng.Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattpad chính chủ.
Nếu yêu ai đó thật lòng mà lại bị tổn thương, sao nàng có thể chịu đựng sự ủy khuất này được?
Nếu thật sự phải chịu ủy khuất mới có thể trọn vẹn* thì nàng không cần cái gọi là "vẹn" này.
*Nguyên văn là cầu toàn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trương đại nương đang ở trong viện giặt quần áo, Ngọc Tú dỗ Thất Thất ngủ rồi cần quần áo luyện công của Lâm Tiềm qua.
Trương đại nương thấy nàng, vội cười nói: "Nương tử Lâm gia dậy rồi sao?"
Kỳ thật bà ấy bây giờ còn chưa đến 40 tuổi không lớn hơn Hạ Tri Hà bao nhiêu tuổi nhưng diện mạo trông như đã ngoài 50 tuổi, tóc đã bạc, khóe mắt và trán có đầy nếp nhăn, hai tay ngâm trong nước quanh năm thoạt nhìn giống như cục bột nhão.
Ngọc Tú thấy bà như thế thì có hơi mềm lòng, nhưng nghĩ nếu như không giải quyết chuyện nữ nhi bà một cách lặng lẽ để tương lai bị người khác phát hiện sẽ càng thêm náo loạn hơn, sợ là cuộc sống của bà sẽ khó khăn hơn, thậm chí đến cả công việc này cũng giữ không được, nàng cứng rắn tiến lên cười nói: "Đại nương đừng đứng lên, ta tới đây để nói vài câu thôi."
Nói rồi nàng mở bộ quần áo luyện công của Lâm Tiềm ra chỉ bức thuê ở chỗ rách dưới nách kia nói: "Hôm trước ta sửa soạn lại quần áo cho tướng công thì phát hiện chỗ rách này thế nhưng lại có thêu một bó trúc, ta thấy hình như nó không giống với tác phong của đại nương, rồi nghe nữ đầu bếp nói nữ nhi ngài thường đến giúp đỡ ta nghĩ chắc đây là do nàng ta thêu.
Chỉ là ta nghĩ, trong võ quán ngày nào cũng có nhiều quần áo rách để may vá lại nếu cái nào cũng phải thuê đa dạng như vậy thì quá lãng phí thời gian.
Ngài nói với nàng ta một tiếng, về sau quần áo có bị rách thì tuỳ tiện vá lại là được rồi tội tình gì mà phí tâm tư như thế, còn bị đau hai mắt nữa chứ, ngài nói có phải không?"
Khi Hoàng Như vá quần áo Trương đại nương cũng ở bên cạnh, bà ấy đương nhiên biết nữ nhi đang may vá quần áo bình thường, bà chỉ biết là vá lại chỗ cần vá thôi nào có biết nữ nhi đã thuê thùa lên quần áo Lâm Tiềm lúc nào.
Bà ấy là người từng trải, suy nghĩ một chút cộng với đem ý tứ trong lời của Ngọc Tú lại và cân nhắc, nghĩ lại bà ấy thấy dạo này nữ nhi đúng thật là rất chăm chỉ chạy ra ngoài, tất cả những thứ đó đã rõ ràng thì còn gì không hiểu nữa?
Bà ấy sợ nữ nhi mình bị mỡ heo che hết lòng dạ*, coi trọng Lâm giáo đầu rồi bị nương tử người ta bắt quả tang!
*Nguyên văn "mỡ heo che tâm"(猪油蒙了心): suy nghĩ hồ đồ, không nghĩ thông suốt.
Trương đại nương nghĩ đến đây gương mặt lúc đỏ lúc trắng.
Nghĩ đến bản thân bà ấy, hai mươi tuổi đã là goá phụ, vì lo sợ làm khổ hai đứa nhỏ nên mấy năm nay vẫn không tái giá, ngày thường xin ông cầu tây gia(?) mới được may vá kiếm sống nuôi lớn hai con.
Đáng tiếc nữ nhi bà có mệnh khổ phải thủ tiết như bà, nhưng bà nghĩ nữ nhi vẫn còn trẻ lại không có con cái nhất định sẽ được tái giá ra ngoài.
Không lâu trước bà đến võ quán tìm công việc, một tháng kiếm được một lượng bạc so với trước nó đã nhiều hơn một ít, mắt thấy cuộc sống họ đang dần dần có hi vọng thì lại xảy ra chuyện này.
Lòng bà ấy vừa xấu hổ vừa hoảng sợ, cả gương mặt đều trắng bệch, tay thì run rẩy không biết nói gì.
Ngọc Tú thấy bà ấy như vậy, không đành lòng mà cười nói: "Cũng không phải là chuyện gì lớn, có lẽ tiểu cô nương chỉ thấy hay nên thêu chơi thôi.
Ngài hãy nói một tiếng với nàng ta, về sau đừng phí công sức vào cái này nữa."
Trương đại nương biết Ngọc Tú đây là đang tỏ ra không có gì, bà vừa cảm kích vừa hổ thẹn vội nói: "Nương tử yên tâm, chờ lát nữa về nhà ta sẽ tìm nàng kêu nàng về sau đừng tới đây nữa."
Ngọc Tú thấy bà đã hiểu ý của mình thì không nhiều lời nữa, sợ bà thấy không được tự nhiên nên nhanh chóng đi về phòng.
Giải quyết chuyện này xong, lòng Ngọc Tú lại không hề vui vẻ gì.
Hôm nay có một Tiểu Như, ngày khác còn có thêm một Tiểu Yến, Tiểu Hoa, Tiểu Oanh nữa, giải quyết một đống như thế thì khi nào mới kết thúc?
Hiện giờ nàng ỷ vào việc trong lòng Lâm Tiềm có nàng nên mới tự tin mười phần, nếu một ngày nào đó Lâm Tiềm thay lòng có người