Editor: Calcium
Mới vừa vào đầu hạ, trời bắt đầu trở nên oi bức. Một cơn mưa qua đi, không khí còn đọng lại cảm giác dính dính ẩm ướt, Diệp Hà Thanh từ trong giấc ngủ ngộp tỉnh dậy.
Trên đỉnh đầu cậu, quạt trần đang quay vang lên phát ra tiếng kèn kẹt, cậu vuốt thẳng tóc mai dính mồ hôi ẩm ướt đang hơi cong lên, bỏ chiếc chăn mỏng đang đắp trên bụng ra, thân thể nghiêng sang một bên, hai cái chân vuông góc, thả xuống sàn, sàn xi măng thoáng trở nên lạnh lẽo.
Nước da dưới chân cậu hiện ra màu sắc quanh năm không gặp trời, móng chân cắt sạch sẽ, từng đầu ngón chân êm dịu đáng yêu.
Đeo tất xong, lúc xỏ giày vào động tác của Diệp Hà Thanh lúc đeo cho bên chân trái không tự chủ được nhẹ hơn, đứng lên vừa đi, mới nhìn ra tư thế của cậu không hợp lý lắm, chân trái đi khập khiễng.
Diệp Hà Thanh rón rén tiến về phòng vệ sinh, trên mặt tường từng mảng đã bong tróc đến hỗn loạn có treo một chiếc gương vuông vức, phản chiếu trong đó là một người có sắc mặt hơi tái nhợt hơn so với người bình thường.
Khuôn mặt nhỏ, phía dưới là một chiếc cằm nhọn, đôi môi màu nhạt, đỉnh phía trên mũi là một đôi mắt.
Nhìn người trước tiên nhìn mặt, đặc biệt là đôi mắt.
Diệp Hà Thanh sinh ra với một đôi mắt hồ ly, hình dáng mắt hơi cong, đuôi mắt hơi nhếch lên, trời sinh mắt cười, lộ ra mị lực, nếu cười rộ lên, rất giống một tiểu hồ ly.
Tuy nhiên Diệp Hà Thanh chưa bao giờ dùng đôi mắt hồ ly hấp dẫn người khác, cậu thường văn nhược, mặt theo hướng ôn hòa, ngoan hiền yên tĩnh, cũng là kiểu người dễ bị ức hiếp, khiến người ta muốn nuôi dưỡng che chở, thỉnh thoảng có thể lôi ra đùa đùa tiểu hồ ly dịu ngoan này một chút.
Nói không phải thô tục nhưng ngoại hình của cậu khiến người không có ý tốt nhìn thấy liền muốn bao dưỡng.
Diệp Hà Thanh chậm rãi thu hồi thần sắc mờ mịt, cậu chỉnh lại ánh mắt, thu lại ánh mắt tỏa ra sự quyến rũ, bóp kem đánh răng lên bàn chải, động tác khiến hai má thay phiên phập phồng nhô lên.
Đánh răng rửa mặt xong, Diệp Hà Thanh nhìn lại mình một lần nữa, mới quay người ra ngoài, đẩy cửa một gian phòng khác.
Bài trí trong phòng lác đác không có mấy, phiến lá ào ào lên tiếng, trên giường có một người ngủ hơi co ro đưa lưng về phía cậu
Diệp Hà Thanh không muốn quấy nhiễu đối phương, đứng bên giường nhìn một lát mới kéo lại chiếc chân đá ra khỏi chăn của đối phương.
Diệp Hà Thanh thay người đó đắp kín bụng nhỏ giọng nói: “Tiểu Chiếu, em đi làm, anh đừng ngủ muộn quá, nhớ phải ăn sáng.”
Người trên giường hơi động đậy, trầm thấp trả lời một tiếng, sau khi Diệp Hà Thanh ra khỏi phòng, người này không động lấy một chút.
Phòng khách tuy không lớn nhưng vì ít đồ nội thất nên trống trải thanh lãnh, Diệp Hà Thanh nhìn về phía vách tường cũ thở dài hiện ra nét mặt ưu sầu như ông cụ non không phù hợp với tuổi tác. Cậu đứng ngồi không yên ăn xong bữa sáng, trước khi ra khỏi nhà không yên tâm bồi hồi đứng ngoài cửa lắng nghe động tĩnh bên trong.
“Tiểu Chiếu, em đi đây.”
Người bên trong phòng đáp lại một tiếng, Diệp Hà Thanh quay người rời đi, cửa chính và cửa sổ đều khóa cẩn thận.
Nơi mà Diệp Hà Thanh thuê tọa lạ ở khu vực thôn nhỏ kết hợp với Phiền Thành, bốn phía nhà cao tầng san sát, trên cửa kính hiện ra ánh sáng băng lãnh, chỉ có nơi này là cảm thấy không hòa hợp với địa phương.
Khu nhà thấp bằng phẳng, đa phần là người dân bản xứ tự xây dựng cho người tỉnh khác đến làm công thuê lại, khu vực này chủ nhà trọ tính tình khá tốt, tiền thuê vừa phải thực tế, Diệp Hà Thanh thuê hai hai phòng ngủ, một phòng khách tuy rằng cũ nhưng cũng may là quét tước thường xuyên sạch sẽ, cửa sổ buổi tối đóng cẩn thận, không có gián hay bọ gì bay được vào phòng.
Các công nhân ra ngoài sớm, Diệp Hà Thanh lúc này ra ngoài xung quanh đặc biệt yên tĩnh, chờ đến khi qua khỏi phạm vi của thôn thì gặp một cái cái hẻm dài.
Hai bên hẻm gạch đỏ đen được lát thành hai vách tường thật dài, mặt tường mọc đầy dây thường xuân xanh um tươi tốt. Qua mùa xuân mưa rào liên tục, dây thường xuân mọc càng nhanh, đêm qua vừa mưa, trên những chiếc lá xanh còn chảy xuống từng giọt nước, đi bộ qua khỏi hẻm mang lại một cảm giác râm mát ẩm ướt.
Từ khi Diệp Hà Thanh đến Phiền Thành, đã sống ở thôn nhỏ này ba năm. Mấy trăm ngày đêm, tường đầy những dây thường xuyên trước mắt này đã trở thành con đường về nhà duy nhất của cậu, cũng vì thế mà yêu thích một mảng tường thanh mát cây xanh thế này.
Ra tới đầu hẻm, ngã ba đường tụ họp phồn hoa của nội thành. Buổi sáng là giờ cao điểm, tình hình giao thông tắc nghẽn đến mức có thể kéo thành hình mấy con rồng dài trên đường, xe cộ khắp nơi cùng hẻm nhỏ yên tĩnh được ngăn cách thành hai thế giới khác nhau.
Diệp Hà Thanh mới từ thế giới yên tĩnh đi ra, cậu dựa vào chân hơi khập khiễng mà dựa vào gốc cây kiên trì chờ đợi, rung động khiến cây rụng không ít lá, cậu tỉ mỉ thầm đếm, chờ xe cộ xung quanh tản dần mới tiếp tục đi.
Cùng lúc đó, bên trong dòng xe cộ dài như rồng, có một chiếc xe mang biển số đặc biệt rất dễ gây chú ý, là một dãy năm con số sau xếp hàng chỉnh tề, Diệp Hà Thanh hơi híp mắt lại, đón ánh nắng ban mai chiếu vào thấp thoáng biển số xe, thầm nghĩ còn rất khí thế.
Bên trong xe là ba người đàn ông trẻ tuổi nhìn rất có khí thế, hàng phía trước là một người dương quang tuấn lãng, một người nhã nhặn thanh tuyển.
Hoắc Kiệt ngồi ở hàng ghế phía sau chớp mắt, trên tai đeo tai nghe, chiếc áo màu đỏ rộng rãi ngắn tay nhàn nhã mơ hồ phác họa ra dáng người mạnh mẽ, tràn ngập sức mạnh của thanh niên trẻ tuổi.
Người dương quang tuấn lãng đảm nhiệm vị trí lái xe không nhẹ không nặng đập một cái lên vô lăng, nhiệt độ đầu hạ của Phiền Thành khoảng ba mươi độ, cậu ta sốt ruột nóng máu mở miệng oán giận giao thông tắc thành như vậy.
Hoắc Kiệt miễn cưỡng nhấc mí mắt không đáp. Người nhã nhặn thanh tuyển bên cạnh hắn, không vội vã, không nóng nảy mà bình luận không khí đúng là dễ ảnh hưởng đến cảm xúc của con người.
Tài xế Từ Tư Lễ nhìn biểu tình tùy tiện bừa bãi của Hoắc Kiệt liền chậc một tiếng: “A Kiệt, nếu không anh lái xe đi?”
Vẫn như cũ không nhận được câu trả lời của Hoắc Kiệt, Từ Tư Lễ không phục quay đầu qua hỏi người nhã nhặn kia: “Tiểu Tuyết hay là mày tới đi?”
Nét mặt bình tĩnh thong dong nhã nhặn một giây sau bị phá vỡ, biểu cảm trên mặt như xuất hiện