Editor: Calcium
Trong nháy mắt sau khi đánh ra một cái tát kia, Diệp Tiểu Chiếu nháy mắt liền lập tức hối hận rồi, Diệp Hà Thanh không một tiếng động rơi nước mắt ngấm vào lòng anh, như một con dao cắt tâm anh ra thành từng mảnh.
Diệp Hà Thanh mấy năm qua vì anh đã phải chịu đựng quá nhiều chuyện, chịu khổ cũng không kêu khổ, ngày nào trở về nhà cũng cố ép bản thân lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Ngẫm lại thì Diệp Hà Thanh thực ra mới chỉ là một đứa trẻ lớn hơn mười tuổi, ở tuổi này người khác vẫn còn đang đi học, cậu thì phải mang một đôi chân không lành lặn lăn lộn trong xã hội mấy năm trời, tâm tư luôn đặt trên cái gia đình này, đặt trên người anh, chưa từng sống một ngày nào cho bản thân mình.
Diệp Tiểu Chiếu trong sự ngột ngạt chua xót tâm can, ngón tay nắm rồi lại mở, nhìn nước mắt Diệp Hà Thanh rơi mông lung cả đôi mắt, khó chịu không thôi.
Trên đời không bao giờ có thể tìm được một đứa nhỏ nghe lời như Diệp Hà Thanh nữa, anh nhìn tận mắt đứa nhỏ lớn lên từng ngày.
"Anh không nên đánh em, em có đau không, có đau không, anh đánh có đau không hả?"
Diệp Hà Thanh không nói đau, bản thân Diệp Tiểu Chiếu vốn không có mấy phần sức lực, nhưng anh lại cảm thấy cái tát của anh đảnh ra rất đau, biểu tình tràn ngập tự trách và hối hận.
Diệp Hà Thanh nắm lấy tay anh đang kề sát ở bên má vừa bị đánh, thở một hơi dài nói: "Tiểu Chiếu, em thật sự không đau."
Cậu chỉ đau lòng, đau đến mức không đứng lên nổi nữa.
Đau vì biết giờ khắc này Diệp Tiểu Chiếu tột cùng đãng nghĩ như thế nào.
Ở Phiền Thành ba năm, Diệp Hà Thanh mỗi ngày chỉ có một niềm tin duy nhất, kiếm đủ tiền thay thận cho Diệp Tiểu Chiếu, cho anh một thân thể khỏe mạnh giống như người bình thường. Nhưng vừa rồi cuối cùng cậu đã hiểu, anh quyết tâm sẽ không bao giờ tiếp nhận một quả thận của cậu, e rằng cho dù đến chết anh cũng không muốn lấy thận của cậu.
Diệp Hà Thanh lau khô nước mắt, đối với việc anh đặc biệt ỷ lại cậu bất ngờ nhưng cũng không nói gì nhiều.
"Tiểu Chiếu, anh có đối không, em ra ngoài lấy ít đồ ăn." Thả anh nằm xuống xong, cậu vội vàng trốn khỏi phòng bệnh.
Diệp Hà Thanh mua một phần cháo ở khu vực bán đồ ăn quanh khu bệnh viện rồi trở lại, cho anh ăn xong rồi ngủ, cậu ngồi trong không gian tối om như một pho tượng, rất lâu sau mới rời khỏi phòng.
Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy xa lạ khi đứng dưới bóng đêm của Phiền Thành, từ trước tới giờ cảm thấy bình thường cũng là vì cậu biết sau khi tan tầm, trong nhà sẽ có Diệp Tiểu Chiếu đang chờ mình.
Cậu hiện tại không thể xác định được Diệp Tiểu Chiếu còn có bao nhiêu thời gian, nếu không có anh, gia đình của cậu cũng chẳng còn. Sinh mệnh như bèo lục bình, cho dù là trôi dạt đến đâu thì đối với cậu cũng như nhau mà thôi.
Nỗi lòng Diệp Hà Thanh trở nên mơ hồ, giống như một chú cừu non lạc đường, lang thang không mục đích qua lại giữa thành phố này. Hôm nay cậu thật sự quá mệt mỏi, áp lực trên chân trái phải chịu đựng đang chèn ép như muốn làm cậu vỡ nát. Sống lưng hơi hơi rủ xuống, bước đi không vững vàng như ngày thường, biên độ cẳng chân trái bước đi khá lớn, người đi đường bước quá đều sẽ ghé mắt qua nhìn cậu.
Có người nhìn vì dung mạo kinh diễm của cậu, cũng có người nhìn chân trái của cậu mà tiếc hận.
Diệp Hà Thanh không chọn trở về căn nhà cũ đã thu ba năm kia mà cứ ngơ ngơ ngác ngác quẹo vào một quán bar, cậu cẩn thận từ bé, chưa từng đặt chân tới nơi thanh sắc như thế này lần nào, giờ phút này khó tránh khỏi cảm giác căng thẳng gò bó.
Quy củ sống suốt hơn mười năm, mang theo ý niệm bất chợt muốn say một trận đi vào trong, thật sự khi vào rồi lại không biết nên làm những gì, tay chân đặt đâu cũng thấy không đúng.
Ánh đèn sân khấu bắn ra bốn phía, xung quanh vô cùng náo nhiệt. Diệp Hà Thanh không hề ăn khớp với hoàn cảnh như vậy, cậu dừng chân bên phía khán đài bên dưới, có mấy người chú ý tới cậu, nhìn cậu bằng ánh mắt không rõ ý tứ.
Diệp Hà Thanh cứng đờ đi tới quầy bar, thanh niên bartender có mái tóc màu tím, tính cách vô cùng tự nhiên, nhìn thấy Diệp Hà Thanh liền chủ động chào hỏi.
Cậu liếm liếm đôi môi khô khốc của mình: "Xin hỏi có....có rượu không?"
Chàng thanh niên cười ha ha: "Rượu đương nhiên là có rồi, em từng uống rượu chưa?"
Diệp Hà Thanh ngoan ngoãn lắc đầu, giải thích với thanh niên: "Nhưng bây giờ tôi muốn uống rượu."
Thanh niên lộ ra một nụ cười sâu không lường được, đưa cho cậu một menu các loại rượu.
Diệp Hà Thanh lướt qua một dãy các loại rượu, bỗng nhiên không biết nên chọn loại nào, chỉ là giá cả so với bia bình thường phải đắt hơn vài chục đồng.
Thanh niên nhìn thấy, hơn nửa đã đoán được cậu đang nghĩ gì.
"Em trai à, anh mời em trai uống một ly cocktail do anh đây pha chế nhé, uống xong thì bé ngoan nhanh chóng về nhà đi, nơi đây nhiều người xấu lắm, không phải nơi thích hợp để bé ngoan em đến đâu."
Diệp Hà Thanh chưa kịp nói mấy câu thì động tác trên tay chàng thanh niên như mang ma thuật, cầm dụng cụ lắc qua lắc lại, đến mức mắt cậu không nhìn theo kịp được.
Một ly cocktail màu sắc đẹp đẽ được đưa đến tay Diệp Hà Thanh, thanh niên chế nhạo nói: "Uống đi, nồng độ cồn không cao đâu."
Diệp Hà Thanh do dự nhìn đối phương, nếm thử một ngụm, vị hơi ngòn ngọt, từ từ uống cạn.
"Cảm ơn." một chén rượu vào bụng, đầu óc Diệp Hà Thanh như phát nhiệt, ý thức tỉnh táo hơn so với lúc từ viện bước ra ngoài đường. Cậu với tay mò vào trong túi, lục lọi tìm tòi ra được một tờ năm mươi đồng, thanh niên này mặc dù nói mời cậu uống rượu nhưng Diệp Hà Thanh sẽ không trắng trợn lấy đồ của người khác.
"Tiền tôi để ở đây, đi trước." Diệp Hà Thanh nhìn tay mình đặt xuống năm mươi đồng, nói không nhức nhối thì là giả, trách cậu nhất thời kích động nhất định đi đến quán bar, giá tiền một ly rượu đủ tiền ăn cho cậu và Diệp Tiểu Chiếu trong ba ngày.
Lúc cậu đi, một người đàn ông xa lạ chen tới dùng cánh tay ngăn cậu lại, giơ ly rượu về phía cậu: "Uống một chén chứ?"
Diệp Hà Thanh thẳng thừng từ chối, vòng qua đối phương muốn đi.
Người đàn ông la liếm lì lợm, hơi thở phun ra mùi cồn nồng nặc: "Ấy, còn chưa chơi tận hứng đã đi nhanh vậy sao?"
Diệp Hà Thanh chạm mắt với người thanh niên bartender, thanh niên mở hai tay, tỏ ý bản thân không thể làm gì. Cậu thoáng suy nghĩ, chỉ chỉ xuống bên dưới của người đàn ông: "Khóa quần anh chưa kéo kìa."
Người đàn ông say rượu theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, Diệp Hà Thanh nhân cơ hội này không ngoái đầu lại nhanh chóng chạy ra ngoài.
Cậu chạy trong tư thế lảo đảo, phía sau có người nhìn thấy, âm thanh cười cợt vang lên. Tiếng cười dần xa xa, không khí bên ngoài tự do hơn hẳn so với bên trong quán bar, Diệp Hà Thanh dừng chân dưới cột đèn đường, thở hổn hển, chiếc áo sau lưng đã thấm ra từng tầng mồ hôi mỏng manh.
Cậu đêm nay làm một chuyện thật hoang đường, nhà yên ổn thì không về lại chạy từ bệnh viện qua quán bar. Nhưng khi Diệp Hà Thanh trở về căn nhà, ngước lên nhìn tầng ba đen thùi lùi, bước chân lập tức mất đi sức lực, chậm rãi ngồi xổm cúi xuống ôm chặt lấy đầu gối.
Trong nhà không có Diệp Tiểu Chiếu, cậu trở lại cũng chỉ là sự lạnh lẽo mà thôi.
Tia sáng tối tăm không thể chiếu sáng được con hẻm nhỏ sâu thẳm yên tĩnh, Diệp Hà Thanh một mình rời đi, ngồi xe bus tới bờ sông hóng gió.
Nước sông ở Phiền Thành bao quanh thành phố, thời điểm này ra ngoài tản bộ rất ít người, dù có thì cũng đang trên đường về nhà.
Bên phía ven bờ sông, dọc dài trên con đường này vào buổi tối là các quán nướng ăn vặt mọc lên lớn bé,