Editor: Calcium
Diệp Hà Thanh đứng ngẩn người ở vạch kẻ đường dành cho người đi bộ, ánh mặt trời sáng ngời gay gắt tới nỗi cậu không mở nổi mắt, nhìn xe cộ trên đường chạy tới chạy lui, tư duy có chút hỗn độn.
Cậu thậm chí còn sản sinh ra ảo giác, ma xui quỷ khiến đi ra giữa đường, mặt trời thì đang tỏa nhiệt trên đỉnh đầu thì bỗng nhiên có người dùng toàn bộ lòng bàn tay che trước trán cậu, dễ dàng kéo cậu qua một bên đường.
Diệp Hà Thanh ổn định lại thân hình hơi lắc lưu, đôi mi dài ẩm ướt dần xốc lên, đồng tử đen nháy phản chiếu một màu đỏ chói mắt hơn cả ánh nắng mặt trời.
Bàn tay Hoắc Kiệt đang che trên đỉnh đầu Diệp Hà Thanh chuyển hướng xoa xoa trán cậu, tất cả đều là mồ hôi lạnh. Đôi lông mi đen dài hơi nhíu lại, dk xoa bóp cái cằm nhọn của cậu, nâng khuôn mặt trắng nõn lên nhìn kỹ bên trái rồi bên phải, phun ra hơi nóng phả vào chóp mũi Diệp Hà Thanh, vừa nóng vừa ngứa, đồng thời mang theo hơi thở thanh đạm ngọt, hẳn là Hoắc Kiệt vừa ăn kẹo xong.
Giọng điệu Hoắc Kiệt có chút không vui: "Em đang làm cái gì vậy hả?"
Diệp Hà Thanh trong thời gian ngắn không kịp thích ứng, Hoắc Kiệt liền chỉ tay một cái, thanh âm lãnh khốc: "Em chạy ra giữa đường làm cái gì?"
Rỏ hoa quả trên tay Diệp Hà Thanh rơi rụng đầy đất, ánh mắt tan ra dần tụ lại trên người Hoắc Kiệt, đối mặt với sự chất vấn của hắn thế mà cậu không dám ngẩng đầu.
"Tôi..." Cậu ngập ngừng: "Ra ngoài mua trái cây cho anh trai."
"À," Hoắc Kiệt lại hỏi: "Giữa đường đang mở tiệm trái cây hay có ai bày bàn trái cây ở đấy à?"
Diệp Hà Thanh: "...."
dk lại nói: "Em đang tìm cái chết thì có."
"....Xin lỗi."
Tay Hoắc Kiệt vẫn còn nắm chặt lấy cổ tay Diệp Hà Thanh, cậu giãy không ra nổi.
Cậu rõ ràng có dấu hiệu bị say nắng, cả tai và mắt đều phản ứng chậm không chuẩn, bóng dáng màu đỏ rộng lớn trước mặt bắt đầu trùng điệp thành một nửa rồi lại thành hai, cậu giống như lơ lửng giữa trời, tung bay trong tầng mây, tim đập rất nhẹ, hoảng hốt khi nghe thấy Hoắc Kiệt nói cậu bị say nắng.
Bệnh viện cách đó không xa, Hoắc Kiệt dứt khoát ôm Diệp Hà Thanh vào bệnh viện, xử lý xong thì trên màn hình chiếc điện thoại đen của cậu nhảy ra một tin nhắn.
Chiếc điện thoại trong túi quần của nhóc què rơi ra, Hoắc Kiệt chẳng may lướt qua nhìn thấy tin nhắn ngắn kia, đọc được rõ ràng.
Tin nhắn sỉ nhục.
Hoắc Kiệt mặt không đổi sắc mở tin nhắn ra xem, chỉ ngắn ngủi mấy câu nói, bôi đen nhóc què từ đầu đến chân. Hắn đọc xong ấn xóa bỏ, chỉ mất một phút đồng hồ, cũng một dãy số đó gửi tới một phát bốn tin nhắn cùng loại, Hoắc Kiệt giật giật khóe miệng, mở chức năng chặn số mà kéo số điện thoại này vào danh sách đen.
Ngoài điều này ra, Hoắc Kiệt còn phát hiện ra mấy ghi chép trong danh sách đen, hắn xem qua điện thoại di động, ý thức được người gửi mấy tin nhắn sỉ nhục này tới e rằng đã quấy rối nhóc què này một khoảng thời gian rồi, nếu không sẽ không thể biết cậu rõ như vậy, thậm chí còn biết đến sự tồn tại của hắn.
Giòi bọ thối tha dưới cống ngấm này từ đâu bò ra vậy, đến người què mà cũng bắt nạt.
Hoắc Kiệt nhận được điện thoại của trưởng bối trong nhà, hỏi hắn có đến viện lấy thuốc chưa. Hắn thuận miệng ứng phó cho xong, thấy nhóc què nằm trong góc đã tỉnh táo liền đưa điện thoại cho cậu.
Diệp Hà Thanh tỉnh tỉnh mê mê nói: "Tôi đúng là say nắng thật, làm phiền anh đưa tôi tới đây rồi, cảm ơn."
Hoắc Kiệt quan sát nhóc què trước mặt hắn vài giây, Diệp Hà Thanh thì da mặt mỏng hơi né tránh, hỏi xem Hoắc Kiệt có vấn đề gì không.
Hắn lại không nói một lời, trước khi đi ném qua cho cậu một viên kẹo.
Diệp Hà Thanh xé vỏ kẹo, cậu gấp kỹ giấy gói kẹo màu sắc cho vào túi, mùi vì giống như mùi trên người Hoắc Kiệt vừa rồi như đúc.
Viên kẹo khiến một bên má cậu nhô lên, Diệp Hà Thanh chuyên tâm ăn kẹo, ăn gần xong mới chạy tới phòng bệnh tìm Diệp Tiểu Chiếu.
Hoắc Kiệt rời khỏi bệnh viện, gọi tới số Từ Tư Lễ: 'Buổi tối có việc bận không?"
Từ Tư Lễ hết tiết, đang tới câu lạc bộ chơi với bạn bè.
"Anh, sao thế?"
Hoắc Kiệt nói: "Buổi tối tới đón nhóc què đi."
"A." Từ Tư Lễ lập tức không biết phải nói gì.
Hoắc Kiệt cười hắn: "Không phải em muốn theo đuổi người ta sao?"
"À à, đúng vậy..." Từ Tư Lễ không theo kịp tư duy của Hoắc Kiệt, nhưng không quên sửa chữa, "Anh, anh đừng gọi cậu ấy là nhóc què nữa, tên người ta dễ nghe thế cơ mà, nhưng anh lại không chịu gọi."
Hoắc Kiệt ý tứ không rõ mà cười một tiếng: "Em quản anh gọi người ta thế nào làm gì, nhớ kỹ buổi tối đến đón người đấy."
"A!"
"Còn cần anh dạy?"
Từ Tư Lễ lập tức ngây ngô cười, nhất thời không cảm thấy có chỗ nào không đúng.
"Anh, sao tự nhiên anh lại quan tâm em thế?"
Hoắc Kiệt không thèm để ý trả lời hắn: "Bảo em đi đón thì đi đi, đừng có hỏi nhiều."
Diệp Hà Thanh đưa Diệp Tiểu Chiếu về nhà rồi lập tức tới cửa hàng giao cơm. Lão Chu ban ngày làm việc bận rộn, quần áo ướt đẫm mồ hôi.
Mấy người khác trong tiệm đang nghỉ ngơi, đang ngồi nói xấu Diệp Hà Thanh. Gần đây cậu cứ làm hai ngày lại xin nghỉ nửa ngày, có mấy người có thâm niên nói thêm nói nếm với cửa hàng trưởng, dẫn đến cửa hàng trưởng càng ngày càng không có ấn tượng tốt với cậu.
Lão Chu vỗ vai cậu an ủi: "Cứ làm tốt công việc mình được giao là tốt rồi."
Làn gió trên Internet đã dần dần biến mất, "nhân khí" của Diệp Hà Thanh tiêu tán, tiền lương đáng ra được tăng cũng bị thủ tiêu, đồng thời vì đi làm ba ngày lại xin nghỉ nửa ngày nên căn bản bị trừ lương nữa.
Lão Chu hiểu rõ phần nào tình huống trong nhà cậu: "Tình hình anh trai em thế nào rồi?"
Diệp Hà Thanh miễn cưỡng cười cười: "Không quá lạc quan, sau này mỗi tuần lại thẩm tách thêm một lần nữa so với trước."
"Có đủ tiền không? Không đủ có thể mượn lão Chu này một ít."
Diệp Hà Thanh vội từ chối ý tốt của đối phương, không phải vạn nhất bất đắc dĩ thì cậu sẽ không đi tới bước đó. Tiền lương mỗi tháng của cậu trước mắt nếu cân đối chi