Editor: Calcium
Vừa dứt lời, cả hai người đồng thời im lặng.
Hoắc Kiệt đang tiến hành một hình thức thăm dò, mà Diệp Hà Thanh lại mơ hồ sinh ra một chút cảm giác khác lạ. Cậu đại khái ý thức được, đại công tử Hoắc gia – người cậu đặc biệt thân cận tôn kính, dường như đối với cậu hơi đặc biệt.
Trước đây lúc còn là nhân viên giao hàng, cậu đã nghe không ít những lời không đứng đắn từ miệng khách hàng, nhưng cậu không có cách nào có thể đánh đồng chúng với Hoắc Kiệt được, trong lòng lập tức nảy lên một cái. Sau khi căng thẳng qua đi, cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Hoắc ca, anh thật biết nói đùa."
Nước mưa chốc chốc lại tạt lên cửa sổ xe, ngoài xe đang mưa to gió lớn bên trong lại tỏa ra một luồng không khí oi bức, quanh quẩn mãi không tan, chóp mũi Diệp Hà Thanh chảy mồ hôi.
Thanh niên chịu nóng kém, trong người nhiệt huyết căng tràn, Diệp Hà Thanh lặng lẽ nuốt nuốt cổ họng, miệng khô lưỡi khô, cậu muốn uống nước.
Hoắc Kiệt cười cười: "Nóng à, để anh hạ nhiệt độ điều hòa xuống." Nói rồi tiện tay đưa cho cậu một chai nước lọc.
Diệp Hà Thanh lập tức đổ nửa chai vào bụng mình, uống vội vàng, trong xe còn nghe rõ tiếng cậu uống nước.
Hoắc Kiệt im lặng cong cong khóe miệng, Diệp Hà Thanh siết lấy chai nước, bắt đầu nói.
"Hoắc ca, em vẽ còn chưa đẹp, chờ sau này vẽ tốt hơn thì em sẽ vẽ anh bức khác đẹp hơn.
Hoắc Kiệt nói: "Đưa anh chân dung của anh à? Vậy thà em tự vẽ mình rồi đưa cho anh còn hơn, anh nhận chân dung của mình thì thấy hơi khó xử."
Lời nói trực tiếp tới mức này Diệp Hà Thanh không thể cự tuyệt được. Cậu chằm chằm nhìn về phía biển số xe của chiếc xe trước mặt, ánh mắt không có tiêu cự: "Vậy được, để em vẽ đẹp hơn chút nữa..."
Hoắc Kiệt lại nói: "Không cần vội, biết đâu sau này em lại trở thành một họa sĩ nổi tiếng mà anh có được bức họa của em có phải là kiếm lời rồi không."
Diệp Hà Thanh ngượng ngùng lắc đầu: "Không nói như thế được, Hoắc ca giúp đỡ em nhiều thế, đừng nói là một bức, muốn mấy bức đều được hết."
Vẻ mặt như có thể chấp nhận bất cứ yêu cầu gì của cậu thật khiến người khác muốn bắt nạt mà. Con người vốn là động vật tham lam được voi đòi tiên, Hoắc Kiệt rất hiếm khi phải kiềm chế một điều gì đó, hắn có thể tự do thu phóng, không có nghĩa là bản tính bị kiềm chế.
Hoắc Kiệt nói: "Lần sau em đừng có nghe lời như thế nữa."
Diệp Hà Thanh nở nụ cười nói: "Em chỉ nghe lời Tiểu Chiếu với Hoắc ca thôi."
Lái xe đến đầu hẻm thì xe không đi tiếp được nữa, hôm trước trên đường mới đổ lại bê tông chưa khô, thêm mấy hôm mưa gió nên lầy lộ, Diệp Hà Thanh bung dù xuống xe, nước mưa bắn tung tóe ướt cả ống quần. Cậu vừa định cong lưng xuống xắn quần lên thì Hoắc Kiệt đã trực tiếp từ trên xe cúi xuống giúp cậu xắn gấu quần lên.
Mưa rơi lất phất đập vào dù sau đó rơi xuống đỉnh đầu Hoắc Kiệt, Diệp Hà Thanh choáng váng, nhìn người đàn ông đang xắn quần cho mình, ngón tay đang buông thõng bên ống quần của cậu nắm chặt lại, Hoắc Kiệt giương mắt nhìn, cậu không nhịn được lùi về phía sau vài bước, dù nghiêng qua phía Hoắc Kiệt che cho hắn thêm một phần.
"Cảm ơn Hoắc ca...."
Miệng Hoắc Kiệt lộ ra một nụ cười đầy hàm ý: "Lát nữa anh còn có việc qua công ty một chuyến, không tiễn em về nhà được."
Diệp Hà Thanh: "....Hoắc ca bận thì đi nhanh đi."
Hắn vẫn chăm chú nhìn cậu: "Đường trơn lắm, nhớ bước đi cẩn thận đấy."
Chân trái của Diệp Hà Thanh lộ ra ngoài, phần xương có hơi cong lên. Hoắc Kiệt chăm chú nhìn rồi lại nhắc nhở cậu: "Về nhà rồi nhớ phải dùng nước nóng ngâm chân ngay."
Những người có vấn đề về đi đứng đa số đều sẽ gặp vấn đề khi trời mưa, Diệp Hà Thanh hiện tại mà không chú ý cẩn thận chăm sóc thì đến khi có tuổi sẽ hiểu được khổ tới mức nào.
Cậu liền gật đầu: "Hoắc ca tới công ty đi."
Tách ra không bao lâu, Hoắc Kiệt ước chừng có thể giờ Diệp Hà Thanh đã về tới nhà, liền gửi cho cậu một tin nhắn nhắc nhở cậu ngâm chân.
Diệp Hà Thanh chăm chú nhìn chuỗi ký tự trên màn hình điện thoại di động rồi mỉm cười, cười xong rồi lại tự thấy hơi quái quái.
Trong phòng khách không bật đèn, dưới hoàn cảnh