Editor: Calcium
Diệp Hà Thanh không phân rõ được đây rốt cuộc đây là mơ hay hiện thức, giả như đang trong mơ thì tại sao cảm giác khi đụng vào lại mãnh liệt và sâu sắc như vậy.
Cậu cố gắng khép miệng lại, nhưng Hoắc Kiệt lại giơ tay năm lấy và hơi nhấc cằm cậu lên khiến cậu không thể hành động được.
Trong khoang miệng môi lưỡi giao triền mang theo dư vị của điểm tâm, hơi hơi ngọt ngào cùng với mát mẻ, đầu óc Diệp Hà Thanh nặng nề mơ hồ, mãi cho đến khi tách ra thì cậu đã tựa vào Hoắc Kiệt mà hô hấp, giống như cá xa rời nước.
Hoắc Kiệt như có như không xoa xoa tóc sau đầu cậu, một hồi lâu sau mới lên tiếng: "Xem ra anh hơi bốc đồng rồi."
Diệp Hà Thanh từ trong mơ hồ bỗng nhiên tỉnh táo lại, thì ra là kích động, nhưng mà. Có ai sẽ vào thời điểm kích động mà tiện tay với luôn người bên cạnh hôn một trận à.
Cậu tỉnh táo lại đã được mấy phút rồi, coi như toàn thân đều trong bóng tối, dựa vào nhau gần như vậy nhưng vẫn có thể thấy trong ánh mắt mơ hồ có ánh sáng. Trong lúc vượt quá ranh giới vừa rồi, Hoắc Kiệt rõ ràng đã mở mắt cố ý muốn xem phản ứng của cậu.
Diệp Hà Thanh ngu ngốc đến mấy thì cũng hiểu mọi chuyện đã phức tạp hơn cậu nghĩ.
Cậu hơi nhếch khóe miệng đau nhức nói: "Hoắc ca, anh hôn em lúc em ngủ."
Hoắc Kiệt không cả thèm phủ nhận, thậm chí còn ôm chặt lấy Diệp Hà Thanh nói: "Ừm, anh hôn em."
Hoắc Kiệt thừa nhận bản thân hơi kích động nhưng hôn cũng hôn rồi, ai cũng nhìn thấy. Thẳng thắn nhân dịp kích động này mà đi đến cùng, hắn muốn thẳng thắn đối mặt với ý niệm trong lòng mình, chứ không hôn xong rồi lại phủ nhận.
Quanh quẩn trong một hồi trầm mặc kéo dài, Diệp Hà Thanh không hề hỏi có phải Hoắc Kiệt yêu cậu không hoặc có phải do hắn say rượu nên làm thế không. Cậu ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm vào bóng đêm nói: "Nên về nhà thôi."
Rạng sáng 2:40, giờ này đúng là không còn sớm nữa.
Hoắc Kiệt nhìn Diệp Hà Thanh một lần nữa mới hỏi: "Đưa em về."
Hoắc Kiệt có lẽ là say thật rồi, nhưng khả năng giả say còn lớn hơn. Đêm khuya, trên đường cao tốc gần như không có người qua lại, nhưng hắn lái xe rất từ từ và đều đặn, như thể từng chút từng chút một giết chết sự kiên nhẫn của Diệp Hà Thanh, ăn mòn sự bình tĩnh bên ngoài của cậu.
Biển báo cấm xe cộ tiến vào ở đầu ngõ hiện ra, Diệp Hà Thanh dùng chân đẩy cửa muốn xuống xe, bến kia Hoắc Kiệt cũng xuống theo.
Đèn đường cảm ứng bật sáng lên, chiếu sáng rõ khuôn mặt của hai người, lễ phục hai người lại cùng một kiểu.
Diệp Hà Thanh nhìn dáng người thẳng tắp kiên cường của dk, dư quang nhìn lại bản thân mình, so sánh trong nháy mắt.
Tay Hoắc Kiệt đút trong túi quần: "Vào thôi, anh tiễn em."
Một con hẻm vừa đen vừa dài, bên trong vẫn có vài người, xác thực an tâm hơn hẳn.
Hoắc Kiệt đi phía trước để khiến đàn cảm ứng ven đường sáng lên trước. Tầm mắt Diệp Hà Thanh chỉ chăm chăm nhìn xuống đất, nhìn mặt đường hiện ra cái bóng thật dài thật dài, mãi tận khi cái bóng đó dừng lại, cậu thiếu chút nữa đụng vào lưng Hoắc Kiệt.
Hoắc Kiệt nói: "Phía trước là đến nơi rồi." Hắn cố ý chặn đường cậu, nhìn thẳng vào đôi mắt hồ ly đang trốn tránh hắn nói: "Em không có gì muốn hỏi sao?"
Diệp Hà Thanh biết rõ nhưng vẫn còn hỏi lại: "Em nên hỏi cái gì?"
Ánh mắt Hoắc Kiệt sáng quắc: "Hỏi việc anh vừa hôn em, anh cố ý hôn em đấy."
Diệp Hà Thanh liên tục lùi lại, theo bản năng lùi đến mấy bước.
Hoắc Kiệt tiếp tục bắt nạt đến gần: "Không hỏi sao? Dễ bị bắt nạt vậy?"
Diệp Hà Thanh lo lắng đến đỏ mắt: "Hoắc ca, anh, anh đừng nói gì nữa." Trong đầu cậu hiện giờ rất loạn, một người què quặt như cậu thì có cái gì đáng giá