Editor: Calcium
Mưa phùn ẩm ướt phiêu phiêu bay tán loạn trong gió, Diệp Hà Thanh đã tắm gội từ rất sớm, dùng chậu rửa bưng nước nóng qua, ngồi xuống ghế sô pha tiến hành ngâm chân, cầm máy sấy hong khô tóc.
Diệp Tiểu Chiếu nghe âm thanh đi ra: "Sớm vậy?"
Diệp Hà Thanh nhìn sắc mặt anh trai mình một chút rồi mới nói: "Hoắc ca bị ốm, em qua thăm anh ấy một chút." Cậu do dự, "Ngoài ra người nhà anh ấy cũng muốn gặp em..."
Tâm lý Diệp Hà Thanh không yên, cậu và Hoắc Kiệt vốn địa vị xã hội cách biệt, đi đứng cũng khó khăn, người bình thường có khi còn không muốn tiếp nhận cậu, gia đình giàu sang phú quý e rằng càng nhìn cậu không lọt mắt đi.
Tâm tình hoảng hốt loạn hỏi: "Tiểu Chiếu, anh cảm thấy em có nên đi hông? Liệu mọi người có thích em không?"
"Đừng sợ." Diệp Tiểu Chiếu ngồi lại gần nắm chặt tay cậu, "Hoắc Kiệt là một người rất tốt, tin rằng gia đình có thể dạy dỗ một người như vậy sẽ không tồi đâu. Anh ta đối tốt với em, cũng luôn suy nghĩ thay cho em, gọi em qua như vậy ít nhiều cũng biết rõ trong lòng. Anh tin rằng anh ta sẽ không liều lĩnh khi chưa chắc chắn gì cả đã trực tiếp gọi em qua như vậy."
Nghe Diệp Tiểu Chiếu nói xong, cảm xúc hoang mang trong lòng Diệp Hà Thanh mới dần dần lắng lại, cảm thấy anh trai nói rất có lý.
Hai anh em mấy hôm nay ở nhà ăn không ít bánh chưng và sủi cảo, hai người gói mấy phần thật đẹp, một phần để Diệp Hà Thanh mang qua Hoắc gia, còn lại hai phần chờ sau kháu xuân gặp thì đưa cho bác sĩ Nguy Lan cùng thầy Dư Thanh Châu, mối quan hệ của hai người vốn không nhiều, mấy món quà này tuy rằng không quý nhưng tốt xấu cũng là tấm chân tình.
Diệp Hà Thanh nhấc quà ra ngoài, cậu vốn định tự mình gọi xe qua đó, nhưng Hoắc Kiệt lại không cho, trực tiếp bảo tài xế qua đón cậu, xe đã chờ dưới lầu, cùng tài xế chúc tết lẫn nhau xong thì di chuyển, dọc đường đi cậu đều trong tâm trạng chuẩn bị tâm lý.
Nhà chính Hoắc gia ăn tết náo nhiệt suốt một tuần lễ, hai hôm nay mới bắt đầu khôi phục lại sự thanh tịnh. Diệp Hà Thanh xuống xe, tài xế dẫn đường cho cậu, ngoài cửa còn có dì giúp việc đang chờ đợi, gặp mặt cậu liền đưa quà dâng lên, mở miệng nói chuyện thiếu chút nữa líu hết cả.
Dì giúp việc cười híp cả mắt: "Đứa nhỏ này thật có lòng."
Diệp Hà Thanh giải thích: "Đây là do cháu và anh trai ở nhà tự gói, cũng không biết mọi người thích ăn nhân gì..."
Tâm mắt cậu không dám tùy ý nhìn quanh, thay xong giày liền đi vào phòng khách, các trưởng bối không xuất hiện nhiều như trong dự đoán của cậu, dì giúp việc nói: "Lão phu nhân bọn họ ra ngoài rồi."
Diệp Hà Thanh thở phào nhẹ nhõm, vừa vặn nhìn thấy một người đang đi xuống dưới lầu.
"Hoắc ca." cậu chủ động lại gần, "Sức khỏe anh đã khá hơn chưa?"
Hoắc Kiệt rất tự nhiên dắt tay cậu lên lầu, lơ đãng nói: "Vừa mới truyền nước xong, khỏe hơn rồi."
Diệp Hà Thanh vẫn còn lo lắng, sau khi vào phòng Hoắc Kiệt trực tiếp khóa cửa lại, thấy vẻ mặt lo lắng của cậu, không nhịn được cười cười kéo cậu ngồi xuống cạnh mình: "Suốt một tuần bận rộn không được gặp nhau, cho anh ôm một lát nào."
Hắn đặt cậu lên giường ôm chặt vào lòng, đôi môi tỉ mỉ hôn lên đôi gò má cậu.
Mơ mơ màng màng tiếp nhận cái hôn, khóe miệng Diệp Hà Thanh ướt át mà nhìn người đàn ông trước mặt, hô hấp hỗn loạn, đến khi hơi hồi phục mới đưa mua bàn tay lên kề sát cái trán của Hoắc Kiệt.
"Hết sốt rồi. Có cần uống thuốc không?"
Tinh thần Hoắc Kiệt thoạt nhìn có vẻ không tốt lắm, có cảm giác vẫn rất thiếu ngủ, quầng thâm dưới mí mắt nổi lên.
"Tiêm một mũi là được không sao đâu, ngủ với anh một lát đi." Hoắc Kiệt miễn cường vòng tay qua eo Diệp Hà Thanh, "Mấy ngày không ngủ rồi, ở lại với anh nhé?"
Đôi chân dài dưới lớp chăn đụng chạm lẫn nhau, Diệp Hà Thanh liền vội vàng gật đầu, chuyện gặp mặt người lớn trong nhà tạm thời quên sau đầu.
Ngủ một giấc cho đến trưa, Hoắc Kiệt lúc này mới tỉnh lại nhìn thấy Diệp Hà Thanh đã mở mắt ra, nhìn thất thần lên trần nhà.
"Tiểu Hà." Hoắc Kiệt suồng sã cười, nắm cằm cậu qua, không đã nghiện hôn mấy cái liền, chờ tới khi hô hấp hỗn loạn, hắn mới vén quần áo lên, ăn thêm chút đậu hũ non, Diệp Hà Thanh giờ đây đã đỏ như một con tôm luộc uốn cong mình, nhưng lại không phản kháng, lỗ tai đỏ thấu nhìn hắn.
Ánh mắt Hoắc Kiệt nhàn nhạt chuyển động: "Không phản kháng lại sao?"
Diệp Hà Thanh chậm rãi quay lưng lại, kỳ thật đối với cậu thì trên phương diện này cũng không có quá nhiều mong đợi hay chống cự, nhưng vì đây là Hoắc Kiệt mang lại nên cậu mới cảm thấy vui sướng, nếu quả thực phát sinh chuyện gì đó, khả năng cậu sẽ không cưỡng lại được.
"Đứng dậy đi." Hoắc Kiệt nắm tóc, chờ mọi thứ bình ổn lại mới nói: "Đưa em xuống gặp mọi người, ai có hỏi gì thì em cứ trả lời nấy, không hỏi thì đừng nói, còn lại mọi chuyện cứ giao cho anh là được."
Thấy vô cùng áp lực khi gặp người lớn, Diệp Hà Thanh liền kéo tay áo Hoắc Kiệt, mặt nghẹn đến đỏ bừng: "Thật sự phải gặp sao?"
Hoắc Kiệt nở nụ cười, khom lưng đeo giày cho Diệp Hà Thanh: "Sợ cái gì, con dâu xấu