Tiểu Quái Vật Trong Bụng Em Là Của Tôi

PN 2


trước sau

Hôm nay Ưng Lâm chuyển qua trường mới , tuy năm nay 16 tuổi nhưng em lại học lớp 12 do thông minh nên được nhảy lớp . Ưng Lâm là omega , mùi tin tức tố mật ong , omega trước giờ luôn nhỏ bé và mỏng manh , Ưng Lâm lại đặc biệt xinh xắn vì được chăm sóc từ bé , cũng vì được bảo bọc từ bé nên Ưng Lâm như hoa bạch liên trong trắng vậy  , thế giới với em luôn nhuộm một màu hồng .


Trường Ưng Lâm sắp chuyển tới là trường dành cho con cái của tầng lớp trung lưu . Tại sao nhị thếu gia tập đoàn D&C lại học trường bình thường như vậy ? Đó là lựa chọn của Ưng Lâm , em cảm thấy học trường cao cấp rất tốn tiền , con cái của người giàu cũng rất khó làm quen , so với người giàu với tình bạn doanh nghiệp thì Ưng Lâm muốn một tình bạn thực tế hơn . Hôm nay tới trường mới , em rất háo hức .


- Chào mọi người , mình là Ưng Lâm , 16 tuổi . [ Ưng Lâm cười như tỏa nắng ]


Xung quanh em đều là lời đồn đoán không hay.


- Nghe nói là con trai tập đoàn lớn đó mày .


- Con trai tập đoàn lớn tại sao lại học ở đây ?


- Nhảy lớp chắc do nhà có tiền thôi .


Ưng Lâm không quan tâm lắm mà thứ em quan tâm bây giờ là cái người đang ngủ gục ngay cạnh mình . Vỗ vỗ lên lưng bạn học kia , em hỏi :


- Chào , tớ tên là Ưng Lâm , còn cậu ?


Bạn học kia liếc mắt lên nhìn em , ngắn gọn ba chữ : '' Lý Giai Hạo '' rồi lại gục mặt ngủ tiếp . Ưng Lâm có nghe qua cái tên này , trong lớp không mấy nổi bật , ngoại hình bình thường nhưng học lực siêu khủng .


[ Reng ...reng ]


- Cả lớp nghỉ .


Cả buổi học hôm đó Lý Giai Hạo cứ ngủ suốt những giáo viên lại không hề phản ứng gì . Chỉ có Ưng Lâm là thấy lạ thôi , đối với bạn cùng lớp , Lý Giai Hạo là một đứa đầu to mắt cận đến lớp để ngủ nhưng lúc nào cũng đứng nhất . Có nhiều người rất ghét hắn vì cái vẻ bất cần đó nhưng hắn thì chẳng quan tâm tới ai cả .


Ưng Lâm âm thầm đi theo sau Lý Giai Hạo , người này khiến em cảm thấy hứng thú , rất muốn tìm hiểu một chút . Đi theo hắn được một hồi thì hắn rẽ vào một quán bar . Cũng lạ , trẻ vị thành niên thì làm gì được vào những nơi như thế , đương nhiên là Ưng Lâm cũng không được vào bên phải ngồi trên vách tường nhà bên , nhìn vào trong cửa sổ , một Lý Giai Hạo hoàn toàn khác trước kia Ưng Lâm gặp , khi tháo bỏ mắt kính quê mùa kia cả gương mặt hắn lại rất có hồn , đẹp tới không tả nổi . Lý Giai Hạo đứng trên sân khấu hát bản tình ca , cả cơ thể như tỏa ra dương quang rạng rỡ . Từ ngày hôm đó , trái tim thiếu niên 16 tuổi thổn thức thứ tình yêu thuần khiết , đó là tình yêu đầu nhưng Ưng Lâm nào biết sau này nó lại để lại một vết thương đau đớn cả về tinh thần đến thể xác .


Hàng ngày Ưng Lâm theo chân Giai Hạo từ trường tới quán bar rồi lại về nhà , từ đó em dần hiểu rõ về gia cảnh nhà hắn . Bố hắn trước kia là doanh nhân nhưng vì nợ nần chồng chất nên phá sản rồi ông ta nghiện ngập , cờ bạc . Mẹ hắn vì không chịu nổi đã bỏ đi cùng người đàn ông khác . Hắn ngày ngày đi hát ở quán bar rồi bưng rượu , pha chế , tất cả những gì người khác có thể làm ngoại trừ trộm cắp , giết người thì hắn cũng

đã từng làm qua , ở cái tuổi 18 mấy ai phải chịu đựng tất thảy những sự đau khổ đó vì đi làm tới sáng nên hắn đến lớp để ngủ , tuy vậy hắn quá nhạt nhòa nên chẳng ai thèm để ý . Tình cảm của Ưng Lâm cứ lớn dần , non nớt và vụng trộm như vậy đấy .


Giai Hạo không phải không biết Ưng Lâm mỗi ngày đều đi theo mình , hắn biết rất rõ , hắn còn biết Ưng Lâm có tình cảm với hắn kia kìa . Nhưng Lý Giai Hạo biết bản thân là ai , nằm ở đâu . Hắn biết mình đang nằm dưới đáy xã hội , cái tầng lớp bần cùng , bẩn thỉu từng ngày hớp từng hơi thở yếu ớt mà nhân loại thải ra , hắn nào mơ , mơ một ngày được chạm tới đóa bạch liên trong trắng ấy , hắn biết bản thân vốn dĩ quá thấp kém làm sao xứng đáng có được tình yêu đó cơ chứ , thứ tình yêu kể cả trong mơ hắn cũng thèm khát . Mỗi ngày hắn đều giả vờ ngủ để được nhìn ngắm Ưng Lâm lâu hơn một chút , bởi vì chẳng bao lâu nữa hắn sẽ không bao giờ được gặp lại em nữa , biết sẽ làm em đau nhưng hắn lại sợ bản thân mình không đủ xứng đáng .


Đã 3 ngày rồi Giai Hạo không tới lớp , hắn cũng không tới quán bar . Chẳng ai biết hắn ở đâu . Khi hỏi đủ nơi Ưng Lâm mới biết bố hắn đánh bài thua xã hội đen một trăm triệu , số tiền đó quá lớn , hắn căn bản không có đủ . Ưng Lâm bằng mọi cách dấu tiền tiết kiệm bằng cách gián tiếp trả nợ cho hắn . Rồi hai ngày sau , hắn đã đến trường với cánh tay băng bó và cái mặt bầm tím xanh đỏ . Lý Giai Hạo hẹn Ưng Lâm sau giờ học ở sân bóng rổ . Nắng chiều dần tắt nắng , gió nhè nhẹ thổi qua gò má đỏ ửng . Lý Giai Hạo khẽ nói :


- Xin cậu đừng thích tôi nữa , tôi với cậu là người không cùng một thế giới . Xin lỗi vì số nợ này tôi có dùng cả đời cũng không thể trả nổi .


Lời nói của hắn phá tan ảo ảnh về tình yêu hoàn mĩ của Ưng Lâm , một nhát đau điếng . Rồi từ hôm đó , không ai còn thấy Ưng Lâm tới trường nữa . Ưng Lâm luôn nhốt mình ở trong phòng , em uống rượu , uống rất nhiều rượu , đến cái ngày cồn không đủ thỏa mãn em đã dùng qua thuốc , cái cảm giác đê mê giúp cơn đau nguôi dần , chẳng đêm nào em ngủ ngon nếu không dùng chất kích thích .


Lý Giai Hạo được tuyển vào công ty nghệ sĩ hàng đầu , debut , đi hát . Nhưng chưa một ngày nào hắn không nghĩ về Ưng Lâm : '' Em dạo này có khỏe không ?''


Khi Ưng Lâm xuất ngoại , hắn biết chứ , em bị xuất huyết dạ dày , rối loạn tuyến thể , hắn biết hết . Nhưng hắn có tư cách gì để buồn , chính hắn khiến Ưng Lâm như thế này , chính tay hắn đã ngắt bỏ đóa bạch liên , là hắn khốn nạn , là hắn .


____________________________


Tại sao mấy cô không vote , vote đi chứ , vote đi nhanh lên , vote ngay .


Đây là một phiên ngoại ngang nguồn giữa chừng nhưng dù sao dạo này tui cũng năng xuất phất nên mấy cô phải vote đi :)


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện