–—
Thiếu mất đoạn đầu của chương 116 ( trang 13, 14, 15, 16, 17, 18)
...người đang bắn vào hai mươi yếu huyệt của mình. Vu Sơn Ma Nữ hoảng thét:
- Ngươi là:
Nàng toan vỗ một chưởng nhưng chợt nhìn lại gương mặt ngọc quen thuộc của Tần Bảo liền dừng lại, hất mạnh tay của chàng ra.
Vu Sơn Ma Nữ lồm cồm ngồi dậy, trừng hai mắt nhìn Tần Bảo.
Tần Bảo mở mắt ra thấy Vu Sơn Ma Nữ đã tỉnh lại, kinh hãi rời xa thân ngọc của nàng, nhìn nàng sượng sùng, tay chân thảy đều tê dại.
Chợt Vu Sơn Ma Nữ nhìn xuống thân ngọc của mình liền nổi giận thét:
- Tần Bảo. ngươi làm gì ta đấy ?
Tân Bảo lúng túng:
- Cô nương chớ hiểu lầm, vừa rồi ta chữa nội thương cho cô nương đấy.
Vu Sơn Ma Nữ lại hét lên:
- Ngươi chữa nội thương cho ta sao lại thế này ? Ngươi cưỡng hiếp ta rồi phải không ?
Tần bảo lắc đầu:
- Ta không làm chuyện bại hoại đó. Lúc cô nương bị hai ả yêu phụ Phấn Diện Hồ và Mỹ Diện Hồ lột trần cô nương định mổ bụng moi lấy tim gan, ta tới kịp thấy như vậy, chỉ vì bộ y phục đã rách nát, ta đưa cô nương về đây chữa trị cấp bách nên cô nương như vậy.
Chàng nói:
- Cô nương hãy nghe xem trong mình có mất mắt gì không.
Vu Sơn Ma Nữ ngầm im lặng nghe trong cơ thể, không thấy có gi khác lạ, liền hừ một tiếng.
Nàng quay qua chuyện khác:
- Hai con yêu phụ đấu rồi?
Tần bảo mừng thầm trong lòng.
- Ta đã giết hai ả yêu phụ đó rồi. Ta đánh tan cả hai ả, nếu không làm sao đưa cô nương vào hang động này chữa trị nội thương.
Vu Sơn Ma Nữ lại hừ một tiếng:
- Ngươi cứu ta thoát chết ta nợ ơn ngươi, nhưng ngươi đã trông thấy tận tường thân ngọc của ta, lại còn sờ mó vào cùng cấm địa của ta. Bây giờ ngươi tính làm sao với ta.
Nàng nói luôn:
- Ngươi phải cưới ta thôi.
Tần Bảo dục hoãn cầu mưu:
- Cô nương hãy bình tâm gác lại chuyện này trong một thời gian, bây giờ cô nương hãy mặc y phục rồi chúng ta sẽ nói chuyện với nha.
Tần Bảo sục sạo trong túi hành trang lấy một bộ y phục màu trắng trao cho Vu Sơn Ma Nữ:
- Cô nương hãy mặc vào đi.
Vu Sơn Ma Nữ "hứ " một tiếng, với lấy bô y phục mặc vào.
Vu Sơn Ma Nữ nhắc lại chuyện cũ, Tần Bảo hỏi mau:
- Cô nương đi đâu tới vùng núi Vu Sơn này bị hai ả yêu phụ Phấn Diện hành hung như vậy ?
Vu Sơn Ma Nữ đáp:
- Ta định tới vùng hoang địa Tam Yêu động tìm ngươi và Chử Đồng đại sư huynh chứ còn đi đâu nữa.
Nàng hỏi chàng:
- Ngươi có gặp đại sư huynh của ta không ?
Giọng nói của Tần Bảo chợt buồn:
- Chử huynh đã chết trong đêm đó rồi, cô nương chưa biết hay sao ?
Vu Sơn Ma Nữ tròn xoe hai mắt:
- Ngươi nói sao ? Đại sư huynh của ta đã chết rồi sao ?
Tần Bảo gật đầu:
- Chử huynh bị ả Nguyệt Yêu Hồ sai tên nô dịch Chu Kiệt mổ bụng, treo tử thi trên cành cây, ta đã chôn cất huynh ấy gần cây đại thụ.
Vu Sơn Ma Nữ bất ngờ kêu thảm một tiếng, rồi úo mặt vào lòng bàn tay khóc nức nở.
Nhìn Vu Sơn Ma Nữ khóc, Tần Bảo nhủ thầm:
- Nàng tuy hung dữ nhưng rất chân thành, rất đáng yêu, tiếc vì ta đã có vị hôn thê rồi biết phải làm sao.
Nghĩ vậy, trong lòng Tần Bảo bâng khuâng khôn tả.
Khóc một lúc thật lâu, cởi mở bớt thương đau, Vu Sơn Ma Nữ ngẩng mặt lên.
Nàng đưa tay lau giọt lệ trên hai má anh đào, nhìn Tần bảo hỏi:
- Còn ngươi đi đâu tới ngọn núi Vu Sơn này gặp ta đang lúc lâm nguy cứu ta như vậy ?
Tần bảo đáp:
- Ta đi tìm hai người nhưng chưa gặp, kể gặp cô nương lâm nạn ta đưa cô nương tới đây.
Vu Sơn Ma Nữ lại hỏi:
- Ngươi đi tìm hai người nào ?
Tần Bảo không giấu giếm:
- Ta đi tìm Phàn Liễu tiền bối và một vị tiểu thư tên là Lăng Xảo Nhi.
Vu Sơn Ma Nữ tròn xoe hai mẳt:
- Ngươi nói sao ? Ngưoi đi tìm Phàn Liễu và Lăng Xảo Nhi phải không ?
Tần Bảo gật đầu:
- Đúng vậy.
Chàng hỏi:
- Cô nương có biết Phàn Liễu nữ tiền bối và Lăng tiểu thư ở nơi nào không ?
Không đáp câu hỏi của Tần bảo, Vu Sơn Ma Nữ hỏi lại chàng:
- Ngươi đi tìm Phàn Liễu và Lăng Xảo Nhi có chuyện gì hay không ?
- Một vị tiền bối đại tiền bối kỹ thác cho tại hạ đi tìm Phàn nữ tiền bối và Lăng tiểu thư có chuyện rất quan trọng.
Vu Sơn Ma Nữ phăng tới:
- Chuyện gì quan trọng ngươi hãy nói cho ta nghe.
Tần bảo thối thác:
- Ta gặp Phàn nữ tiền bối và Lăng tiểu thư mới nói được chuyện quan trọng đó, ngoài ra không thể nói với ai. Xin cô nương hiểu cho.
Vu Sơn Ma Nữ không chịu buông ta:
- Ngươi nào ký thác cho ngươi đi tìm Phàn Liễu và Lăng Xảo Nhi ?
Tần Bảo nói:
- Đây là chuyện riêng của đại tiền bối ta không thể nói cho cô nương biết được.
Chàng hỏi:
- Cô nương có biết Phàn Liễu và Lãnh tiểu thư ở đâu không ?
Vu Sơn Ma Nữ gật đầu:
- Ta biết rõ ràng về Phàn Liễu và Lăng Xảo Nhi, ngươi hỏi người đó để làm chi.
Tiểu Bảo mừng rỡ:
- Ta có chuyện quan trọng muốn tìm gặp Phàn Liễu nữ tiền bối và Lăng tiểu thư. Cô nương có thể đưa ta tới đó gặp hai người đó được không ?
Vu Sơn Ma Nữ đáp ứng:
- Ts sẽ đưa ngươi tới gặp hai người đó, ngươi hãy an tâm.
Chợt nàng hỏi:
- Còn con ngựa của ta đâu, ngươi có thấy không ?
Tần Bảo trỏ tay về hướng núi Vu Sơn:
- Con ngựa của cô nương ở ngoài chân núi Vu Sơn. Nó cũng còn đứng ở đó.
Vu Sơn Ma Nữ nhảy xuống giường:
- Ngươi dắt ta với, ta ra ngoài chân núi bắt con ngựa rồi ta cùng đi với ngươi.
Nàng phóng mình ra ngoài của hang động.
Tần Bảo nhanh lẹ lấy túi hành trang mang lên vai theo sau Vu Sơn Ma Nữ.
Ra tới ngoài cửa hang động, đã thấy Vu Sơn Ma Nữ lên lưng con bạch mã chạy như bay.
Tần bảo lẩm bẩm
- Quả là một nữ ma đầu không sai.
Chàng phi thân theo sau người