–—
Rượu được vài tuần, Tần Bảo nhìn gã trung niên áo lam:
- Tiểu đệ mạo muội xin được hỏi quý danh của đại huynh là gì?
Gã trung niên áo lam đáp:
- Tệ danh của đệ là Lãng tử khách, Tần huynh cứ gọi như thế.
Tần Bảo lại hỏi:
- Đại danh của tiền bối là gì, gia bảo ở đâu, xin Lãng tử hiền huynh nói cho tiểu đệ được biết, sau này có dịp tới bái trang.
Trung niên áo lam cất giọng buồn.:
- Song thân của đệ mất sớm, gia trang của đệ bị người chiếm đoạt từ lâu, đệ như cánh chim trời bạt gió, rày đây mai đó không biết nơi đâu là tổ ấm, xin Tần huynh lượng thứ cho.
Tần Bảo xúc động:
- Nếu thế, cảnh ngộ của Lãng tử hiền huynh cũng gần giống như tiểu đệ. Phụ thân của đệ bị người sát hại, mẫu thân biệt tích không hiểu đang ở phương trời nào, chúng ta cùng chung một hoàn cảnh, hôm nay gặp nhau đây quả là duyên kì ngộ, hiền huynh có thấy như thế không?
Trung niên áo lam gật đầu:
- Tần huynh nói không sai. Đệ vô cùng hãnh diện gặp được tri âm, chúng ta hãy uống cho thật say, để mừng lần đầu tiên gặp gỡ.
Hai người vui vẻ ăn uống. Hết vò rượu này đến vò rượu khác.
Tần Bảo uống cho đến khi say khướt, cất giọng lè nhè:
- Lãng tử hiền huynh, tiểu đệ say lắm rồi, chúng ta hãy tạm chia tay, ngày sau gặp lại…
Chàng gọi tên tửu bảo trả tiền thịt rượu, chia tay trung niên áo lam lảo đảo bước ra ngoài trở về phòng, ngã nằm trên giường thiếp đi chẳng còn hay biết gì nữa.
Trời dần dần về khuya, đèn đuốc trong khách điếm đã tắt, bóng tối phủ trùm trong thị trấn.
Chợt một chiếc bóng từ trong bóng tối xuất hiện, đi nhanh vào khách điếm tới căn phòng Tần Bảo.
Đứng phía ngoài lắng tai nghe ngóng một lúc, chiếc bóng khẽ thầm:
- Tên tiểu quỷ Tần Bảo ngủ say rồi, ta phải ra tay, chậm trễ sẽ có biến cố.
Hắn nhè nhẹ xô cánh cửa phòng, rón rén bước vào phòng nhìn Tần Bảo đang ngủ say như chết, cất tiếng ngáy vang.
Chiếc bóng tới gần giường, nở một nụ cười âm hiểm.
Thình lình hắn vương trảo điểm ngay vào mê huyệt của Tần Bảo nhanh như chớp.
Tần Bảo chỉ kêu hự được một tiếng, sau đó thân hình bất động, hôn mê luôn.
Chiếc bóng cười nham hiểm:
- Ha…ha… Tần Bảo, hai lần trước ngươi may mắn thoát khỏi chết, lần này ta sẽ đưa người tới vùng cấm địa Đoạn Hồn giáo cho tên Thái Quân giáo chủ giết ngươi, vài ngày sau tin tức sẽ đồn đãi ra trốn giang hồ, ta không mang tiếng giết ngươi. Ta sẽ chiếm lấy Mộ Anh theo như kế hoạch đã định. Ha…ha…ha…
Nếu như Tần Bảo hãy còn tỉnh, khi nghe chiếc bóng bí mật nói sẽ biết ngay đó là Tào Can.
Quả vậy, từ khi chia tay Tần Bảo tại ngã ba quan đạo, Tào Can vờ phóng ngựa đi chừng mười dặm, hắn hóa trang thành gã trung niên áo lam quay trở lại, âm thầm đi theo phía sau lưng Tần Bảo.
Tới thị trấn, Tào Can giấu con tuấn mã vào một lùm cây kín đáo rồi tìm Tần Bảo.
Vừa trông thấy Tần Bảo rời khỏi khách điếm, hắn nhanh chân tới tửu quán vào ngồi gọi thức ăn ra rồi vừa ăn vừa chờ đợi.
Lợi dụng lúc ba tên đại hán áo xám sỉ nhục Tần Bảo, hắn ra tay chinh phục tình cảm chàng để cùng ngồi chung một bàn phục rượu chàng uống mãi cho tới lúc say mềm.
Hắn ngấm ngầm đi theo chàng tới căn phòng chờ đền đuốc trong thị trấn đã tắt, liền lên phòng điểm huyệt chàng như vừa rồi.
Trông thấy Tần Bảo đã hôn mê, Tào Can lẩm bẩm:
- Ta hãy đưa tên tiểu quỷ đi ngay kẻo có một tiểu nhị nào đó ngó thấy sẽ rắc rối.
Hắn xốc Tần Bảo lên vai rời khỏi khách điểm, theo bóng tối tới chỗ con tuấn mã.
Tào Can đặt Tần Bảo nằm vắt ngang con ngựa. Hắn vội vã leo lên, phi nhanh về hướng khu rừng cấm địa của Đoạn Hồn giáo.
Trên đường, đêm khuya vắng bặt bóng người, không có chuyện gì trở ngại xảy ra.
Bấy giờ vầng trăng vừa nhô lên khỏi đỉnh núi xa xa soi sáng trên cỏ cây, rừng núi im lìm.
Khoảng một giờ sau, tới dãy núi điệp trùng, Tào Can cho ngựa rẻ vào con sơn đạo, rồi lại phi nhanh.
Vào sâu trong dãy núi chừng hai mươi dặm, đến cánh rừng già bên phải, Tào Can cho ngựa đi chậm lại, đưa mắt quan sát tìm lối vào.
Chẳng bao lâu tới một nơi có con đường nhỏ dẫn