–—
Tần Bảo, Chử Đồng dắt ngựa đi được nửa dặm, bỗng nghe tiếng hú đập chát vào tai.
Tiếng hú cận kề hai người.
Tần Bảo, Chử Đồng giật mình dừng phắt hai con tuấn mã lại, phóng mắt nhìn về hướng phát ra tiếng hú quái đản rùng rợn giữa rừng già.
Định vị trí nơi xuất phát tiếng hú, Tần Bảo trở tay về phía trước nói mau:
- Chử huynh con vật kia rồi.
Chử Đồng gật đầu:
- Đúng rồi con quái vật đang ở gốc cây lớn trước mặt chúng ta kìa.
Tần Bảo giục:
- Chử huynh chúng ta hãy tới đó xem con quái vật hình thù ra thế nào.
Tần Bảo và Chử Đồng dắt hai con tuấn mã chạy thẳng về vị trí xuất phát tiếng hú.
Lọt vào chòm cây um tùm, trước mặt Tần Bảo và Chử Đồng hiện ra một khoảng đất trống chu vi chừng ba mươi trượng cỏ dại mọc đầy.
Giữa khoảng đất trống có một cây cổ thụ độc mộc tàng lá che khuất một vùng rộng lớn có tới khoảng mười trượng.
Tần Bảo kêu khẽ:
- Kia rồi!
Chàng trỏ tay về phía cây cổ thụ độc mộc ngay giữa khoảng đất trống.
Chử Đồng nhìn theo ngón tay Tần Bảo, bất giác bật thốt:
- Lão quái vật.
Thật vậy dưới gốc cây cổ thụ một lão quái vật đang ngồi trên bàn thạch.
Lão quái vật đầu tóc bờm xờm, râu ria mọc đầy cằm, mình bận trường xám rách tả tơi, nhưng hai luồng mắt sáng chớp như hai ngọn đèn thần chiếu thẳng về phía Tần Bảo và Chử Đồng.
Chỉ nhìn ánh mắt lão kẻ kém công lực đã phải bạt vía xiêu hồn.
Dĩ nhiên nội lực của lão thâm hậu ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
Tần Bảo và Chử Đồng dừng ngựa lại cùng nhìn vào ánh mắt của lão quái vật, cả hai rùng mình.
Lão quái vật cất giọng trầm khản:
- Lại đây!
Lão bảo Tần Bảo và Chử Đồng.
Tần Bảo khẽ giọng bên tai Chử Đồng:
- Chử huynh chúng ta hãy tới đó xem lão quái vật muốn nói chuyện gì.
Hai người dắt ngựa tới gần lão quái vật, vận nhãn lực nhìn kỹ.
Vừa rồi cách xa ba mươi trượng lại bóng tối mịt mờ nên Tần Bảo và Chử Đồng không nhìn rõ.
Bây giờ hai người đã nhận ra lão rất rõ ràng.
Lão không phải là một quái vật mà là một lão quái nhân mình gầy như bộ xương, hai cánh tay khẳng khiu như loài chim, hai bàn tay chân cụt tới quyển, tỉnh tọa trên bàn thạch màu xanh trơn nhoáng, toàn thân lão quái nhân không có chút sinh khí huyết sắc, ngoài hai luồng mắt sáng rực như hai ngọn đèn đêm thắp giữa bầu trời.
Hai mắt lão hết nhìn Chử Đồng đến nhìn Tần Bảo như soi sáng con mồi ngon.
Tần Bảo và Chử Đồng nhìn lão, lão nhìn trả lại hai ngươi. Hai đằng nhìn nhau một lúc rất lâu.
Lát sau nữa lão quái vật khe khẽ gật đầu, nhìn thẳng vào Tần Bảo bật thốt:
- Tốt!
Chẳng ai hiểu lão quái vật nói tốt điều gì và nói ai tốt.
Tần Bảo nhủ thầm:
- Lão quái nhân này chắc là một kỳ nhân tuyệt tích từ lâu trên giang hồ ngồi tĩnh tọa trên bàn thạch này, ta không nên kinh suất.
Bằng một giọng cách đúng lễ độ giang hồ, Tần Bảo chấp tay cao giọng:
- Bọn tiểu bối bái kiến lão tiền bối.
Lão quái nhân gật chiếc đầu bờm xờm:
- Tốt!
Tần Bảo tiếp:
- Tiểu bối xin mạo muội được hỏi đại danh của lão tiền bối là gì để bọn tiểu bối dễ xưng hô.
- Ha ha ha … Ha ha ha … Ha ha ha…
Đáp lại câu hỏi của Tần Bảo lão quái nhân giống lên một tràng cười vô cùng quái gỡ khó nghe như tiếng khóc.
Giọng cười của lão quái nhân không to nhưng như hàng ngàn mũi kim sắc bén bắn vào tay, vào mũi mỗi người, khiến cho ai nấy hãy đều kinh khiếp, bởi hiện nay lão có một nội lực phi thường.
Tần Bảo nghĩ thầm:
- Ta vừa nghĩ không sai, quả thật lão quái nhân này là một vị đại đại kỳ nhân chứ chẳng còn hoài nghi gì nữa. Ta hãy thận trọng đối với lão.
Chàng dứng yên nhìn lão không để hiện lên một nét khác lạ để lão có thể hiểu lầm chàng cười thầm lão.
Phút chốt chấm dứt tràng cười, lão quái nhân bằng một giọng trầm khàn:
- Đại danh? Làm gì có đại danh. Nay lão chỉ là một tên tử tù bị kẻ khác giam hãm trong cánh rừng này, ngay tai trên bàn thạch này còn nói chi đến đại danh.
Tần Bảo thăm dò:
- Lão tiền bối, nhân vật nào có thể giam cầm lão tiền bối trong cánh rừng này?
Lão quái nhân đáp gọn:
- Đông Tà!
Tần Bảo và Chử Đồng cùng giật mình một lượt, cùng bật “ồ” lên một tiếng.
Đông tà là một nhân vật thần quái công lực cao thâm không thể nào tưởng tượng nổi. nhân vật