–—
Nhận lấy chiếc hộp linh đan của Chử Đồng tử trao cho cất vào lòng, Một Anh đặt Tần Bảo nằm ngang trong lòng, giật sợi dây cương, con bạch mã cất bốn vỏ phi nhanh như gió lốc.
Vừa đi, trong lòng Mộ Anh vô cùng hồi hộp, lo sợ trang chủ La Hán cùng bọn xạ thủ ám khí quỉ kiến sầu đuổi theo.
Cứ một khoảng đường, Mộ Anh ngoảnh lại nhìn chừng xem bọn La Hán có xuất hiện hay không để kịp thời đối với phó.
Mộ Anh tự hiểu một mình nàng không thể nào chống nổi trang chủ La Hán và bọn thuộc hạ đông đảo kia, lại còn có hai mươi tên xạ thủ ám khí.
Tất nhiên nàng và Tần Bảo sẽ chết trong dãy núi Ngũ Nhạc này mà không một ai hay biết.
Mộ Anh nhớ lai phụ thân nàng Tây Nhạc Mộ Hoằng thường dặn dò nàng khi ra chốn giang hồ hãy luôn luôn đề phòng ám khí Đoạn Trường châm của bọn sát thủ Đoạn Hồn giáo và ám khí Quỉ Kiến Sầu của La môn, hai loại ám khí này khi phóng ra không có một cao thủ nào tránh khỏi một cái chết thảm khốc. Lòng nàng càng sợ hãi thêm hơn.
Nhìn Tần Bảo vẫn còn mê man trầm trẫm trong lòng. Mộ Anh càng thêm phập phồng lo sợ không một phút giây nào được yên.
Mộ Anh kềm chặt hai bên hông con bạch mã chạy càng lúc càng nhanh hơn trước.
Nàng hy vọng vượt khỏi dãy núi Ngũ Nhạc dài hàng trăm dặm thì tới thị trấn sơn đầu theo lời dặn dò của Chử Đồng, có thể sẽ thoát khỏi bàn tay ác độc của La Hán.
Hành động tàn bạo của La Hán vừa qua đã cho nàng thấy rõ.
Lão đúng là lão đại ma đầu, khoác lớp áo nhân vật chánh đạo võ lâm.
Lọt vào tay lão chắc chắn thánh mạng sẽ chẳng còn.
Càng nghĩ Mộ Anh càng thúc ngựa chạy nhanh hơn, cố vượt khỏi dãy núi Ngũ nhạc.
Nhưng dãy núi Ngũ Nhạc có rất nhiều trái núi nối tiếp nhau thuộc loại thần mã nhưng cũng không thu ngắn quãng đường dài như vậy cho nhanh được.
Lại nữa, nơi đây chỉ duy nhất có con độc đạo, nếu trong giờ phút này lão La Hán và bọn xạ thủ ám khí Quỉ Kiến Sầu đuổi tới quả là tuyệt lộ.
Trong lòng Mộ Anh như một trận hỏa hoạn, nàng cho ngựa chạy nhanh không hề ngừng nghỉ.
Vầng trăng từ đằng Đông nhô lên soi ánh sáng rạng rỡ trên khắp núi rừng.
Cảnh vật vắng lặng như tờ ngoại trừ từng cơn gió thổi qua tạt vào vách núi vi vu.
Người ngựa Mộ Anh đi được chừng bốn mươi dặm, thình lình nghe có tiếng vó ngựa từ phía sau lưng.
Vó ngựa dập dồn, cấp bách, hình như có một đoàn kỵ mã hàng chục con.
Mộ Anh kinh hãi kêu thầm:
- Nguy rồi ! Tiếng vó ngựa đông đảo này, có lẽ lão quỉ La Hán và bọn xạ thủ ám khí đang đuổi theo ta chứ chẳng không.
Nàng giật mạnh sợi giây cương mấy cái, con bạch mã hí lên cất bốn vó chạy như tên bắn.
Giờ nàng chỉ còn một cách duy nhất là đào tẩu may ra thoát khỏi bàn tay ác độc của Lão La Hán chứ chẳng còn cách nào nữa.
Hai bên vách núi đứng sừng sững không có một con đường nhỏ nào để lẩn trốn, quả thật vạn phần nguy cấp.
Chạy được khoảng hơn mười dặm, phía sau lưng Mộ Anh tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần, nghe ào ào như từng trận gió mạnh thổi ào tới.
Mộ Anh ngoái lại nhìn, nhận ra có nhiều bóng ngựa phi như gió lốc dưới ánh trăng soi sáng.
Không còn hoài nghi gì nữa, chính lão La Hán cùng bọn thuộc hạ rất đông đảo đang đuổi theo nàng.
Mộ Anh nghĩ thầm như thế.
Lòng càng khiếp đảm, Mộ Anh giật sợi cương liền liền với ý định cho con bạch mã chạy nhanh hơn.
Nhưng con bạch mã đã chạy hết tốc lực bên vách núi xem có con sơn đạo nào rẽ vào chạy trốn không?
Nàng tuyệt vọng, vì cũng như phía sau hai bên vách núi đứng thẳng, gộp đá chập chùng không có một lối nào vượt qua chạy trốn được.
Vừa phi ngựa, Mộ Anh đảo mắt nhìn hai bên vách núi xem có con sơn đạo nào rẽ vào chạy trốn không ?
Nàng tuyệt vọng, vì cũng như phía sau hai bên vách núi đứng thẳng, gộp đá chập chùng không có một lối nào vượt qua chạy trốn được.
Vó ngựa đã tới gần nghe như trận cuồng phong thổi tới.
Chỉ trong nháy mắt Mộ Anh nghe có tiếng quát lồng lộng ở phía sau:
- Dừng lại, cô nương chạy không khỏi đâu !
Mộ Anh nghe kỹ rõ là tiếng quát của La Hán.
Phía sau đoàn ngựa chạy rần rần tới...
Hình như đó là một đoàn tuấn mã loại thiên lý câu, tốc lực ngang hàng với con bạch mã.
Mộ Anh cắn răng:
- Ta phải chạy tới con bạch mã chạy nhanh như biến, bất kể hầm hố dưới chân, đá ghềnh bên nhọn nhe ra ngoài vách núi, bất kể đến sự sống chết, miễn sao thoát khỏi bàn tay của trang chủ La Hán và bọn thuộc hạ.
Tâm niệm của nàng thà cùng chết với Tần Bảo dưới vực sâu, còn hơn để lão La Hán bắt được sẽ chết một cách nhục nhã.
Từ phía sau lưng Mộ Anh, tiếng như quát của trang chủ La Hán đã gần kề:
- Dừng lại, cãi lệnh bắt buộc lão phu phải hạ độc thủ.
Mộ Anh làm như không nghe thấy tiếng quát của La Hán, vẫn tiếp tục giật sợi dây cương liền liền.
Con bạch mã vốn là loại lính mã, hình như biết được tình hình nguy cấp của chủ nhân, hí lên một tiếng lồng lộng, cất bốn vó chạy nhanh hơn, cơ hồ không chạm tới mặt đất.
Trang chủ La Hán lại quát:
- Dừng lại, không dừng lão phu hạ độc thủ !
Mộ Anh đã có quyết tâm liều chết, vẫn giục con bạch mã chạy không ngừng.
La Hán quát:
- Động thủ !
Một loạt tiếng hô vang ...
Vèo... Vèo... Vèo...
Lập tức từ phía sau lưng Mộ Anh có nhiều tiếng xé gió vút tới.
Hiểu rõ trang chủ La Hán truyền lệnh cho bọn xạ thủ phòng ám khí Quỉ Kiến Sầu , Mộ Anh hốt hoảng ôm lấy Tần Bảo nhảy xuống lưng ngựa.
Nàng té lăn trên mặt đất.
Con bạch mã mất chủ hí vang chạy tới phía trước ngoài một trượng dừng lại.
Lạ thay không nghe tiếng ám khí bay qua chỗ Mộ Anh và Tần Bảo đang nằm.
Trang chủ La Hán lại quát:
- Động thủ !
Nhưng có tiếng quát tợ sấm rền:
- Không được động thủ !
Tiếng quát trấn động khắp cả núi đồi khiến cho hai mươi bốn tên xạ thủ ám khí Quỉ Kiến Sầu thầy đều kinh hãi dừng tay lại.
Trang chủ La Hán giật mình, phỏng mắt nhìn tới phía trước