–—
Tần Bảo kinh hãi:
- Đúng rồi. Hai ả kia chính là Phấn Diện Hồ và Mỹ Diện Hồ chứ chẳng còn là ai nữa. Hai ả sắp vào đây. Tánh mạng của ta đã hỏng rồi.
Chàng nhắm hai mắt lại, ngừng hơi thở giả như người chết nhưng tai vẫn lắng nghe.
Một ả nói:
- Phấn tỷ, Nguyệt muội muội đã trở về đây từ đêm hôm qua rồi sao không thấy Nguyệt muội muội trong hang động này?
- Ngu tỷ chưa rõ. Hình như đêm qua Nguyệt muội đã bắt được gã Tần Bảo, chẳng hiểu Nguyệt muội đưa gã đi đâu mà nơi đây cũng không thấy gã Chu Kiệt.
Ả kia nói:
- Phấn tỷ. Nghe nói gã Tần Bảo xinh đẹp như Phan An tái thế, hay là Nguyệt muội đã si mê gã, mang tới một chỗ nào hành lạc giấu chị em chúng ta.
Phấn Diện Hồ đáp:
- Không đâu. Nếu Nguyệt muội có bắt được gã Tần Bảo đem về đây hưởng lạc một vài lần, sau đó cũng mang cho chị em chúng ta hưởng lạc chứ.
Mỹ Diện Hồ bảo:
- Phấn tỷ, chúng ta hãy đi tìm xem Nguyệt muội ở đâu, đêm qua có bắt được gã Tần Bảo hay không.
Phấn Diện Hồ gật đầu:
- Đúng rồi, chị em chúng ta hãy mau đi tìm Nguyệt muội hỏi coi đêm qua như thế nào.
Phấn Diện Hồ cùng Mỹ Diện Hồ rời khỏi cửa hàng động bước đi về phía trái.
Tần Bảo mừng thầm:
- Ta thoát nạn rồi. Ta phải gấp rút rời khỏi hang động này ngay kẻo hai ả yêu phụ tìm Nguyệt Yêu Hồ không gặp sẽ quay trở lại.
Chàng ngồi lên lắng tai nghe động tĩnh trước khi đứng dậy ra khỏi hang động.
Bỗng nghe Phấn Diện Hồ kêu lên:
- Mỹ muội, tên Chu Kiệt làm sao thế này, gã vừa bị ai giết treo lên cành cây thế kia.
Mỹ Diện Hồ bật ồ lên một tiếng.
Hai ả yêu phu nhanh chân tới gần tử thi của Chu Kiệt treo trên cành cây phía trái hang động. Phấn Diện Hồ nhìn kỹ dấu chưởng vỗ trên đầu Chu Kiệt, kinh hãi nói:
- Mỹ muội, dấu chưởng trên đầu gã Chu Kiệt là của Nguyệt muội. Tại sao Nguyệt muội lại giết gă?
Mỹ Diện Hồ nói:
- Phấn tỷ, nếu vậy Nguyệt muội đang ở đâu đây không có đi xa đâu dấu chưởng này còn mới, Nguyệt muội mới giết gã Chu Kiết chứ không lâu.
Phấn Diện Hồ dục:
- Chúng ta hãy trở vào hang động tìm Nguyệt muội xem có phía sau hay không.
Phấn Diện Hồ và Mỹ Diện Hồ quay trở lại cửa hang động.
Tần Bảo rất đỗi kinh hoàng, thầm nghĩ lần này hai ả yêu phụ vào hang động sẽ khám phá ra chàng.
Vốn là một trang thiếu niên thông minh. Tần Bảo nhanh lẹ lấy tay nhúng máu trên ngực tô vào gương mặt ngọc của mình, để hai ả yêu phụ không nhận ra chân diện mục của chàng, rồi nhắm hai mắt lại vận khí bế hơi thở.
Phấn Diện Hồ và Mỹ Diện Hồ bước vào trong hang động, mùi dị hương hòa trộn với mùi máu thịt hóa ra một mùi lạ lùng.
Nhận ra Tần Bảo thân hình đầy máu me, Phấn Diện Hồ kêu lên:
- Mỹ muội, xác chết ai nằm kia?
Mỹ Diện Hồ nhìn Tần Bảo như cái tử thi, bật ồ lên một tiếng:
- Phấn tỷ, chị em chúng ta tới gần xem xác chết nằm kia là ai.
Tần Bảo than thầm:
- Nguy mất! Nếu hai ả yêu phụ phát giác ta hãy còn sống chắc chắn ta sẽ bị giết ngay.
Tần Bảo vội vận chân khí Càn Khôn m Dương ngưng hẳn hơi thở luôn cả cửu khiếu, chỉ có trái tim là hãy còn đập.
Phấn Diện Hồ và Mỹ Diện Hồ tới gần bên Tần Bảo, cũng chú măt nhìn qua.
Bỗng Mỹ Diện Hồ bật thốt:
- Gã Tần Bảo đây rồi. Mặt gã đầy máu. Phấn tỷ xem lại có phải là giả hay không?
Tần Bảo toát lạnh mồ hôi:
- Mạng ta hỏng thật rôi sao?
Phấn Diện Hồ cúi sát xuống xem mặt Tần Bảo, gật đầu nói lớn:
- Đúng là gã Tần Bảo chứ còn ai nữa, nhưng ai giết gã đây?
Mỹ Diện Hồ nói:
- Có lẽ Nguyệt muội giết gã chứ còn là ai, chẳng lẽ có kẻ nào tới đây giết gã. ?
Phấn Diện Hồ kinh ngạc:
- Lạ thật. Tại sao Nguyệt muội giết gã Chu Kiệt rồi giết gã Tần Bảo? Hôm qua ngu tỷ đã dặn Nguyệt muội đừng