Mấy ngày sau, Dạ phong chủ đều nhất quyết không rời đỉnh nửa bước. Mà mấy vị sư huynh, sư tỷ dùng mọi phương pháp cũng không gặp được y. Trong ngoài Nhã Tâm đỉnh yên ắng lạ thường cứ như là đã bị bỏ hoang vậy.
Điệp Linh cầm bút mực định viết xuống gì đó rồi lại buông tay. Nhìn tới đại sư huynh sắc mặt so với nàng còn đen hơn mấy phần. Sau lại liếc tới tứ và lục sư đệ cả người băng bó, bầm tím không ít.
Cảm thấy có người nhìn mình, Phùng Hư nhanh nhạy nở nụ cười lấy lòng, bất đắc dĩ nói: “Sư tỷ đừng nhìn đệ như vậy. Đệ thực sự không có cách.”
Điệp Linh tặc lưỡi: “Vô dụng. Kiệt Kha, đi mời lần nữa đi.”
Bị sư tỷ đánh thành phản xạ tự nhiên, Kiệt Kha như cái máy nghe lệnh, thẳng lưng rời đi. Nhưng lần này, hắn không ngu mà đi một mình. Phi thẳng tới sân luyện tập cướp người, chỉ tiếc lại chậm một bước người đã chạy từ lâu.
Trấn nhỏ dưới núi.
Cùng chúng đồng bạn dạo quanh phố phường, Tư Mạc Tà tâm tư lại chẳng tốt lên nổi. Suốt đường đi, nghe người người truyền tai nhau toàn chuyện không hay về y, lại thêm mấy bữa nay đều không gặp được y. Mạc Tà dù làm gì cũng không yên chỉ đành theo đồng bạn đi dạo cho khuây khỏa.
“Này tiểu ngốc tử, thu ngay cái bộ mặt chó nhà có tang của ngươi đi. Nhìn. Mất cả hứng.”
Hồng y nữ tử mày kiếm mắt sáng, phong thái con nhà tướng, lại không hiểu bằng cách nào bị phụ mẫu nuôi thành một bà thím chua ngoa chợ búa. Nàng giữa phố chống nạnh, không kiêng dè to tiếng.
Song thiếu nữ sóng vai cùng nàng lại hoàn toàn trái ngược, mắt liễu mày ngài yểu điệu, nho nhã khiến người gặp là yêu, nhẹ giọng: “Liễu Vy tỷ không nên như vậy? Là chúng ta nhờ a Tư hộ tống mà.”
Liễu Vy Vy cau có: “Này, là ta nhờ hắn không phải cô. Ta nói hắn thế nào là việc của ta.”
Lúc này, thiếu nam đi ở sau phe phẩy quạt ngọc yên lặng suốt đường giờ mới lên tiếng: “Liễu Vy, là nữ nhân sao lại không yểu điệu một chút? Tinh tế một chút? Như Niên Anh Anh muội rất tốt nha.”
Liễu Vy Vy không cho là đúng: “Ta là nữ nhân thì làm sao? Không tinh tế, yểu điệu chết con mẹ nhà ngươi sao? Minh Nghi, ngươi đừng tưởng, được cái danh sư huynh của Tư Mạc Tà mà ta sẽ nhân nhượng đối ngươi lễ nghĩa.”
Minh Nghi khóe môi hơi giật giật, không biết phải nói sao với loại nữ nhân tai ghét bỏ lời ngon tiếng ngọt này.
Nhìn cảnh hỗn loạn quá sức quen thuộc này, Mạc Tà cơ hồ tâm tư thả lỏng, song lại, nhiều lúc muốn tránh thật xa ba vị thị phi này. Cước bộ nhanh nhanh bước lên cầu, bỏ lại chúng bạn.
Liễu Vy Vy quay ra không thấy người, liền hớt hải chạy tới: “Mạc Tà, đợi chút. Ngươi làm gì mà đi nhanh như vậy?”
Mạc Tà ngập ngừng một chút, mới đáp: “Đệ thấy bên kia có tiệm nhỏ bán bánh quế hoa. Tính đi nếm thử.”
“Ngươi tính thêm vào điểm tâm của sư thúc sao? Bánh quế hoa dưới trấn này cũng không tệ.” Liễu Vy vô tư huých huých hắn: “Ngươi không sợ sư tôn ngươi đỏ mắt sao?”
Mạc Tà xoa xoa nơi bị nàng huých đau: “Sư tôn cũng không phải người nhỏ mọn như vậy.”
“A Tư lại muốn làm bánh sao? Có thể cho bọn ta nếm thử không?” Niên Anh Anh vui vẻ khoác tay Mạc Tà.
Được mỹ nhân níu kéo, Mạc Tà không vui sướng gì mà lại có chút mất tự nhiên gỡ tay nàng ta ra, lôi Liễu Vy Vy chắn ở giữa: “Phải xem ta có thể làm được hay không đã."
Bị người ta cố ý tránh né, Niên Anh Anh lại không hề mất vui, nụ cười trên môi càng rạng rỡ: “Anh Anh rất mong chờ.”
Nhưng Minh Nghi theo
“Vậy chúng ta qua đó trước. Thời gian có hạn lại còn rất nhiều thứ phải mua.” Liễu Vy Vy vỗ vai Mạc Tà nhắc nhở.
Mạc Tà gật đầu. Rồi cùng hồng y nữ tử tiến bước.
Thật ra, Thanh Li phái trước nay đều không hề có bất kỳ điều luật nào bắt ép môn sinh ru rú trên núi suốt đời. Chỉ là vẫn phải có chút quy củ để tránh các môn sinh quá sức tùy ý xao lãng tu luyện. Cứ hàng tháng, ngoại trừ thời gian vì thực hiện nhiệm vụ mà bắt buộc rời đỉnh, mỗi môn sinh sẽ được phân cho lượng thời gian nhất định thư thả một chút, thích đi đâu thì đi. Nhưng khi rời môn phái phải thông báo trước một tiếng, để xác thực, lại trước thời hạn về báo danh.
Nhưng hiện bên ngoài, tạp nham đủ loại người tới để tranh đấu danh ngạch. Nên các môn sinh rời phái, nếu có thể, đều cả đi cả về trong ngày, hạn chế đi lại. Tránh đụng độ với các môn phái, tông môn khác gây nhiễu loạn, thị phi hết sức có thể. Vì thế, lần này, họ đi dạo, cũng là về trong ngày. Muốn chơi được nhiều phải nhanh chân một chút.
Chỉ không ngờ, lại lần nữa dừng bước. Liễu Vy Vy cáu kỉnh nhìn Mạc Tà vẫn đang đứng đực ra ở trên cầu, quát: “Không phải ngươi nói mua bánh quế hoa sao? Đứng đó làm gì?”
Tiếng quát cao vút, the thé của nàng thu hút chú ý, khiến cho không ít người không tự chủ mà quay ra hóng chuyện. Đến cả, đôi nam nữ tử bên cạnh nàng tai đau nhói. Vậy mà, lại chẳng thể gọi được hồn phách thiếu niên Mạc Tà kia về.
Không nhẫn nhịn được nữa, nàng trực tiếp xắn tay áo, lao tới, tự mình kéo người về: “Mạc Tà ngươi điếc sao? Còn không...”
Song, Liễu Vy Vy không hiểu sao cứng họng, theo ánh mắt của Mạc Tà, mới phát hiện tà áo một vị nam nhân. Người này xem qua có vẻ giống một tiểu thiếu gia bệnh tật. Dáng vóc gầy yếu, gió thổi liền bay. Vậy mà, tâm tính cao ngạo đứng trên trụ đá, cứ như y đang hòa mình vào thiên địa, dùng tâm ngắm nhìn hết thảy nhân gian. Phô trương là thế, lại chẳng có ai để y vào mắt, đánh đồng y với không khí đồng dạng. Trực giác mách bảo nàng, người này không hề tầm thường như vẻ bề ngoài.
Nhưng ngược với cái đầu rối mù của Liễu Vy Vy, Mạc Tà không thể nghĩ được nhiều như vậy.
Chẳng để ý việc vị nam tử xiêm y kỳ quái kia vô tình hay cố ý giấu đi dung mạo chân thực. Mạc Tà lại trong vô thức cảm thấy người này đẹp tới cầu hồn đoạt phách. Từ cái liếc mắt, nâng tay đều khiến người ta mê mẩn. Mạc Tà chỉ hận không thể khắc sâu hình bóng kia vào trong tâm thức bản thân, giấu đi cho riêng mình. Cuối cùng vẫn là không kìm được, mà níu lấy tà áo vị kia đặt xuống nụ hôn, nhỏ giọng nỉ non:
“Tiên gia, người vì sao lâu vậy mới tới?”
--- Hết chương ---