Một lúc sau Dương Chấn Phong cũng đã hết chảy máu. Anh nằm trên giường, một bên lỗ mũi được gắn vào bông gòn.
Mẹ của Dương Chấn Phong đã giúp anh đặt một túi đá nhỏ trên mũi để giảm đau và sưng. Dương Chấn Phong nằm yên trên giường, tay giữ lấy túi đá mẹ đưa. Mẹ của Dương Chấn Phong - bà Tăng Trúc Anh. Mẹ nhìn Trịnh Mỹ Duyên khiển trách cô: Bị chảy máu cam ngửa đầu lên để hết chảy máu là sai. Vì khi làm như vậy máu sẽ chảy ngược xuống cổ họng gây sặc máu, không những thế máu còn có thể xuống cả dạ dày gây nôn ói. Con đã không biết, không hiểu rõ về cách xử lý thì đừng có khuyên bừa. Như thế chỉ làm hại thêm chồng mình thôi.
Bà nói xong thì thở dài: Cũng may là còn có mẹ, chứ có vợ cũng như...
Bà thấy nếu nói nữa sẽ đụng chạm đến Trịnh Mỹ Duyên nên dừng lại. Bà quay sang nói với Dương Chấn Phong: Mai con đi khám đi! Xem thử nguyên nhân tại sao lại bị vậy. Sức khỏe là quan trọng, đừng có lơ là!
Dương Chấn Phong đáp: Con biết rồi, cám ơn mẹ!
Mẹ của Dương Chấn Phong đi ra khỏi phòng. Trịnh Mỹ Duyên ngồi ở trên xe lăn nhìn về hướng của Dương Chấn Phong. Gương mặt cô vẫn trầm tĩnh, cho dù bị mẹ chồng chỉ giáo cô cũng không có hậm hực gì ở ngoài mặt. Đã một năm rồi, mấy cái lời khiển trách này cô nghe cũng đã quen, mẹ nói cũng chẳng phải một hai lần.
Dương Chấn Phong liếc mắt qua, cô ta lại đang nhìn anh chằm chằm. Người phụ nữ này đúng là mặt dày thật, dày không biết mấy lớp nữa. Dù có nói cô ta thế nào thì cái lòng cô ta vẫn không bị sao hết. Liệu anh có nên khen cô ta là phụ nữ cứng cáp không nhỉ?
Cô Trâm đứng bên ngoài gõ cửa và gọi: Cô ơi! Bánh chính rồi! Cô ra ăn nhé!
Trịnh Mỹ Duyên quay nhẹ đầu qua bên trái, rồi nhìn sang Dương Chấn Phong hỏi một câu: Anh ăn bánh bột lọc không?
Dương Chấn Phong cười nhạt, anh vừa định mở miệng nói thì Trịnh Mỹ Duyên bảo: Không thì thôi.
Cô nói rồi điều khiển xe lăn đi đến mở cửa phòng. Dương Chấn Phong nhìn theo Trịnh Mỹ Duyên bằng một đôi mắt sững sờ. Cái gì vậy trời? Tự hỏi tự trả lời luôn! Cô ta rõ ràng là đang trêu ngươi anh. Tức thật chứ! Tức quá đi mất! Tại sao anh lại vớ phải cái loại phụ nữ này về vậy trời?
Dương Chấn Phong nhắm mắt thở dài bực dộc. Nhưng trong lúc tức giận triền miên này thì điện thoại của anh lại có tin nhắn. Dương Chấn Phong ngồi dậy, với tay lấy cái điện thoại trên bàn. Anh nghĩ có lẽ là tin nhắn của công việc. Sáng giờ lu bu la ba mấy cái chuyện tào lao anh chưa xem được cái điện thoại. Không biết là có bao nhiêu tin nhắn, gmail gửi đến.
Trong điện thoại của Dương Chấn Phong quả có nhiều tin nhắn nhưng cái tin nhắn từ zalo vừa mới gửi đến khiến anh nhướng mày ngạc nhiên: Ô! Dương Chấn Phong chợt cười tươi. Anh mở tin nhắn ra đọc.
Dương tổng, nghe nói hôm nay anh không đến công ty. Anh bị bệnh sao?
Dương Chấn Phong bấm nhắn lại: Ừm tôi bệnh!
Zalo của Dương Chấn Phong hiện lên một dòng chữ nhỏ, nhảy nhót lên xuống 'Lâm Chi đang soạn tin'. Dương Chấn Phong vừa nhìn vừa mỉm cười, anh cứ nhìn suốt cho đến khi tin nhắn hiện ra: Anh bị bệnh gì? Đã uống thuốc chưa?
Dương Chấn Phong nhắn: Bệnh này không uống thuốc, tôi đang phải chườm đá.
Tin nhắn của Lâm Chi hiện lên ba dấu: ??? Sau đó là hiện chữ: Bệnh gì lạ vậy?
Dương Chấn Phong cười, anh nhắn: Tôi bị chảy máu cam ấy mà!
Zalo hiển thị đã nhận nhưng chưa đọc. Lâm Chi đang ngưng lại để làm gì đó thì Dương Chấn Phong không biết. Chỉ là anh đợi hồi lâu mà không thấy Lâm Chi trả lời thì hơi mất hứng. Anh bỏ điện thoại qua một bên, nhưng khi anh vừa định nằm xuống thì lại có tin nhắn gửi đến. Dương Chấn Phong ngồi thẳng người lại, tay cầm lấy chiếc điện thoại.
Anh đã bớt chảy máu chưa?
Đã bớt rồi!
Lâm Chi thả like rồi cô nhắn: Khi bị chảy máu anh nhớ đừng ngửa đầu lên nhé! Hãy ngồi xuống dùng tay ấn vào cánh mũi bị chảy máu. Và anh có thể uống bổ sung thêm vitamin C, vì thiếu C là một trong những nguyên nhân phổ biến của hiện tượng chảy máu cam đấy!
Dương Chấn Phong cảm thấy ngạc nhiên với Lâm Chi, không ngờ cô gái xinh đẹp này lại tinh tế hiểu biết cả về hiện tượng chảy máu cam, chẳng như cái hạng phụ nữ chua chát kia. Dương Chấn Phong chợt nghĩ, có khi nào cô ấy cũng hay bị chảy máu không?
Dương Chấn Phong nghĩ vậy nên bèn nhắn hỏi Lâm Chi: Sao cô