Đi một chuyến sang Singapore con cảm thấy vui chứ? Phan Hồng Nga đặt ly trà mới rót qua bên của Trịnh Mỹ Duyên.
Trịnh Mỹ Duyên mắt nhìn ly trà, cô yên lặng vài giây mới mở miệng trả lời: Mẹ lớn muốn con vui thì con sẽ vui, ngược lại mẹ lớn muốn con buồn thì con không thể không buồn.
Phan Hồng Nga chợt bật cười: Haha...Con nói cứ như mẹ đây là giang hồ không bằng.
Trịnh Mỹ Duyên vẻ mặt tĩnh mịch, cô không hề cười lại với Phan Hồng Nga. Thần thái cô con gái út của Trịnh Thống Kiệt rất lạnh lùng, đôi mắt nghiêm nghị cứng rắng không biểu tình gì là trông thấy.
Phan Hồng Nga sau đó cũng thôi cười, bà hơi nhướng mày: Không vòng vo tam quất nữa, mẹ nói vào vấn đề chính. Ba con đang cần thêm một số vốn đầu tư cho cái dự án mới. Vậy nên, con bảo chồng rót thêm vốn cho nhà mình đi!
Trịnh Mỹ Duyên nói: Dương Chấn Phong không phải là cái ngân hàng, anh ta cũng không có bị bại não. Mẹ lớn cứ muốn moi tiền từ công ty X như vậy thì sớm muộn Dương Chấn Phong cũng sẽ tức giận quay lưng với nhà vợ, không chừng còn đòi lại vốn lẫn lời. Khi đó công ty của ba sẽ gặp cái đại nạn.
Phan Hồng Nga cười mỉm tỏ vẻ khinh miệt: Chẳng phải còn có con sao? Mẹ và ba con nếu không tính chuyện thì đâu có đưa con vô nhà họ Dương.
Phan Hồng Nga rút điếu thuốc lá từ chiếc hộp trên bàn, bật quẹt lửa lên châm thuốc rồi hút phì pheo trước mặt của Trịnh Mỹ Duyên.
Trịnh Mỹ Duyên hạ mắt xuống một chút: Con cũng chỉ có giới hạn của con, tiền cũng chẳng nằm trong túi con. Làm sao có thể muốn có tiền là có được.
Phan Hồng Nga hừm một tiếng, bà ta đứng dậy đi tới Trịnh Mỹ Duyên, tay đặt lên vai cô, tay còn lại thì cầm điếu thuốc lá: Con nói rất có lý. Nhưng mà, Mỹ Duyên à! Mẹ lớn đây có bệnh rối loạn tiền đình, con nói càng nhiều thì mẹ càng nhức đầu. Vậy nên, mẹ có bảo con làm gì thì con hãy cứ lo mà làm cái đó. Làm tốt thì sống tốt, làm không tốt thì ngược lại. Cuộc chơi này rất dễ dàng phải không? Điếu thuốc đỏ lửa châm xuống vai của Trịnh Mỹ Duyên.
Trịnh Mỹ Duyên nhíu chặt hàng lông mày để chịu đựng. Phan Hồng Nga hành động dã man xong thì thả điếu thuốc lá xuống, bình thản đi tới ghế ngồi xuống, chân vắt lên đùi: Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt là kẻ đại ngu. Mẹ lớn thấy con thông minh lanh lợi mới gả con cho nhà họ Dương, nhưng nhận ơn mà không biết báo ơn thì là cái loại cặn bã chó tha. Con cũng đừng quên mẹ ruột của con cũng nhờ ai mới được cứu. Biết thân biết phận một chút con sẽ sống an yên. Còn bồng bột ngu xuẩn, thì cái hậu quả thế nào mẹ lớn nghĩ con cũng đủ thông minh để nhận ra.
Trịnh Mỹ Duyên nghiến chặt hàm răng. Cô không phản bác lại bất kỳ câu nói nào của Phan Hồng Nga mà chỉ biết cắng răng chịu đựng.
Phan Hồng Nga liếc nhìn Trịnh Mỹ Duyên rồi cười một cái: Nên dùng cái trí tuệ của con để mà lấy tiền của chồng chứ đừng có dùng cái trí đó để đấu khẩu với mẹ. Chẳng có lễ phép chúc nào cả!
Một lúc sau.
Trâm thấy cô chủ ra ngoài. Trâm chạy đến chào bà chủ Phan rồi đẩy cô chủ Trịnh đi về. Đi xa được một đoạn, Trâm mới dám hỏi cô chủ: Cô ơi! Vai cô bị làm sao vậy?
Khi Trịnh Mỹ Duyên vừa ra khỏi cánh cửa thì Trâm đã để ý đến vai phải của cô bị lở loét một lỗ tròn. Trâm không chứng kiến cảnh bà Phan dùng đầu thuốc lá châm Trịnh Mỹ Duyên, nhưng nhìn vai cô chủ Trịnh thì Trâm cũng đoán được vết thương này là do mụ đàn bà xấu xa kia