Trịnh Mỹ Duyên nài nỉ: Anh trả con chó cho tôi đi!
Dương Chấn Phong cau mày: Nói tóm lại là cô không thả phải không?
Dương Chấn Phong nắm tay của Trịnh Mỹ Duyên gỡ ra. Nhưng Trịnh Mỹ Duyên nắm rất chặt. Tức giận nên Dương Chấn Phong nắm áo giật lại, anh vừa giật vừa bước đi. Trịnh Mỹ Duyên vẫn níu theo, cuối cùng cô bị kéo đến bật ngã khỏi xe lăn.
Trâm chạy ra, kêu lên: Cô ơi!
Dương Chấn Phong ngỡ ngàng nhìn Trịnh Mỹ Duyên. Bà nội ở trong phòng nghe thấy tiếng ồn ào nên đi ra xem sao. Nhìn thấy Trịnh Mỹ Duyên nằm dưới sàn cùng chiếc xe lăn ngã ra thì nội biết ngay là tại thằng cháu.
Nội cầm cậy gậy đánh vào chân Dương Chấn Phong: Bà cha cái thằng! Bà cho mày đi ăn học cuối cùng để mày học cái thói bạo hành vợ à?
Dương Chấn Phong co lên chân trái rồi đến chân phải, anh bức xúc nói: Con bạo hành cô ta lúc nào chứ? Té ngã là do tự cô ta chuốc lấy, chứ có phải tại con đâu?
Bà nội nghe xong vẫn tức giận dộng cây gậy một cái bụp xuống sàn: Chuốc cái gì? Không tại con thì làm sao nó té được? Đã vậy thấy vợ ngã mà còn không đỡ lên, con có đáng mặt đàn ông không hả?
Dương Chấn Phong bí lời nhưng vẫn ngoan cố cãi với nội: Chẳng phải có người làm của cô ta đỡ rồi sao?
Nội quay sang Trâm, quát: Đứng dậy! Đi ra chỗ khác!
Nội tuy già nhưng khi quát lên thì rất lớn tiếng. Ai náy cũng phải sợ nội. Trên lầu, mẹ của Dương Chấn Phong đi xuống, thấy sự việc nhưng bà cũng không dám nói câu nào.
Nội trừng mắt với Dương Chấn Phong rồi nhìn đến cái thứ mà cậu đang ôm: Cái gì đây?
Dương Chấn Phong nói: Dạ, là con chó.
Chó!? Nội ngạc nhiên.
Trịnh Mỹ Duyên vội thốt lên: Nó là con chó của con thưa nội!
Nội nhìn Mỹ Duyên nhưng nội không nói gì với cô cả mà bảo Dương Chấn Phong: Chó của vợ mà con ẵm đi đâu?
Dương Chấn Phong bực bội trả lời: Con mang đi vứt!
Nội nghe xong thì cũng đã hiểu được đôi phần sự việc, nội nói: Đưa đây cho nội!
Nội lấy nó làm gì?
Dương Chấn Phong hỏi thì nội gắt lên: Bảo đưa thì đưa!
Dương Chấn Phong đành phải đưa con chó cho nội.
Nội ẵm lấy con chó nhỏ. Dương Chấn Phong bỏ đi thì nội bảo: Đứng lại đó!
Dương Chấn Phong quay lại, mày nhíu xuống: Sao nữa hả nội?
Nội nghiêm giọng nói: Làm vợ ngã thì phải đỡ lên đi chứ! Con để nó ngồi dưới sàn như vậy không thấy mất mặt trước bao nhiêu con mắt đang nhìn con à?
Dương Chấn Phong đảo mắt nhìn những người giúp việc đang đứng nhìn anh, bực tức cậu chủ Dương quát lên: Không đi làm việc sao? Rảnh hết rồi hả?
Những người giúp việc vội tản đi hết, chỉ còn lại bà nội, mẹ Dương Chấn Phong cùng cô hầu Trâm của Trịnh Mỹ Duyên.
Dương Chấn Phong thở mạnh. Đang tức lắm trong người, nhưng anh vẫn phải đi tới bế Trịnh Mỹ Duyên lên trên tay. Cái đôi mắt ai oán của Dương Chấn Phong lại lườm liếc với Trịnh Mỹ Duyên. Ngàn vạn lần anh chẳng muốn bế cô ta, nhưng nội nói đúng, cái sĩ diện của anh trong nhà vì cô ta mà muốn mất hết cả rồi.
Dương Chấn Phong bế Trịnh Mỹ Duyên đi vô trong phòng rồi lại chẳng hề nhẹ nhàng mà thả cô xuống. Trịnh Mỹ Duyên cũng rất khó chịu nhưng cô không làm mặt làm mày như ai kia.
Dương Chấn Phong nói: Cô chờ đi!
Anh nói vậy rồi bỏ đi luôn. Dương Chấn Phong đi ra khỏi nhà, nội kêu lại cũng không thèm trả lời. Mẹ của Dương Chấn Phong đỡ tay bà nội, rồi nói: Mẹ đừng giận! Phong nó đang tức tối nên mới thế! Đợi nó về con sẽ nói chuyện với nó sau.
Nội thở dài: Cái thằng, lớn rồi mà tính tình như con nít! Đụng cái là dỗi là hờn.
Mẹ của Dương Chấn Phong vuốt lưng bà nội rồi đỡ bà đi vô trong phòng nằm nghĩ.
Cô Trâm khi nãy được bà cụ giao lại con chó, nhân lúc cậu Dương đi rồi Trâm liền ẵm con chó vô cho cô chủ Trịnh.
Trịnh Mỹ Duyên đón lấy con chó nhỏ. Tội nghiệp! Lúc Dương Chấn Phong ẵm nó chắc hẳn anh ta đã mạnh tay làm động đến vết thương của chú cún. Cũng may là nó còn thuốc mê, chứ nếu nó mà tỉnh thì đã kêu lên vì đau đớn rồi!
Trịnh Mỹ Duyên nâng niu chú cho trên tay, cô nói với Trâm: Em lấy điện thoại, lướt facebook xem có nơi nào nhận nuôi những