Dương Chấn Phong lái xe đến. Anh nhìn ra cửa sổ xe đã hạ xuống và nói: Cô lên xe đi!
Lâm Chi đi tới, cô mở cửa xe leo lên. Dương Chấn Phong nhìn cô cười một cái rồi lái xe chạy đi.
Lâm Chi ngồi cạnh Dương Chấn Phong. Tuy cũng giống với lúc cô ngồi đối diện với anh tại tiệm sách Cá Chép, nhưng lúc này cảm giác của Lâm Chi lại khác hẳn. Cô cảm thấy bình an trong lòng, xen vào đó là đôi chút của sự lúng túng.
Dương Chấn Phong thì ngược lại, anh không lúng túng gì cả. Anh rất chủ động để bắt chuyện với Lâm Chi, trong lúc lái xe còn kể vài chuyện khiến cô ấy bật cười vui vẻ.
_____
Về đến nhà, Lâm Chi mở cửa xe bước xuống. Dương Chấn Phong cũng bước xuống. Lâm Chi nói: Cám ơn Dương tổng vì đã đưa tôi về!
Dương Chấn Phong mỉm cười, anh nhìn căn nhà nhỏ của Lâm Chi rồi nói: Nhà cô đây à?
Lâm Chi đáp: Không phải nhà tôi đâu.
Dương Chấn Phong quay lại, hàng chân mày nhướng nhẹ. Lâm Chi mỉm cười, cô nói: Nhà này là của mẹ.
Dương Chấn Phong nhận ra Lâm Chi đang đùa vui nên anh cũng chợt cười.
Lâm Chi sau đó lại nói: Cũng muộn rồi, Dương tổng nên về sớm để nghỉ ngơi đi!
Dương Chấn Phong hạ nhẹ mắt. Lúc này có gió hơi lạnh, Lâm Chi cũng đang mặc mỏng manh. Dương Chấn Phong bước lại gần Lâm Chi hơn, anh nhìn cô và nói: Cô lạnh không?
Lâm Chi nhỏ nhẹ thốt lên: Tôi chỉ hơi lạnh một chút.
Dương Chấn Phong lắng nghe Lâm Chi nói, sau đó anh đưa tay đến vai Lâm Chi. Lâm Chi chợt lùi lại bước chân, cô đang suy nghĩ đến chuyện Dương Chấn Phong muốn ôm cô nhưng thực ra là cô chỉ đang tự suy diễn, chẳng ai muốn ôm cô cả.
Cô sao thế? Dương Chấn Phong hỏi.
Lâm Chi thấy tay anh ấy đang cầm một sợi chỉ thì cảm thấy ngượng ngùng, cô đúng là ảo tưởng.
Tôi...tôi chỉ muốn vô nhà thôi! Lâm Chi kiếm cớ nói và cười ngại với Dương Chấn Phong.
Dương Chấn Phong giãn môi, anh lấy trong túi áo ra một trai dầu rồi đưa cho Lâm Chi: Cho cô!
Lâm Chi cầm trai dầu màu xanh lá sẫm của Dương Chấn Phong, cô hỏi: Tại sao anh lại cho tôi trai dầu?
Trời lạnh dễ bị cảm, có trai dầu này cô sẽ đỡ lắm đấy! Dương Chấn Phong nói.
Lâm Chi mỉm môi, cô cảm thấy Dương tổng rất quan tâm đến cô. Sự quan tâm này không biết là từ sếp đến nhân viên hay là từ một tâm tình nào khác. Nhưng cho dù là từ cảm xúc nào thì Lâm Chi cũng cảm thấy rất trân trọng.
Chân váy của Lâm Chi phất lên nhẹ nhàng. Vài sợi tóc phủ lên trên gương mặt cô làm cho gương mặt ấy lại thêm nét dịu dàng thục nữ.
Dương Chấn Phong say đắm nhìn Lâm Chi, hình ảnh của cô ấy lúc này như chiếm chọn suy nghĩ của anh. Cô ấy đẹp quá! Là những gì mà Dương Chấn Phong đang cảm nhận trong lúc này.
Thôi, cô vô nhà đi! Tôi về đây!
Lâm Chi nhẹ nhàng nói: Anh về cẩn thận!
Dương Chấn Phong mỉm cười, anh gật đầu với Lâm Chi. Rồi anh đi tới xe, mở cửa bước lên.
Lâm Chi sau khi thấy Dương Chấn Phong đã lái xe đi thì cô mới đi vô trong nhà. Trên đôi môi Lâm Chi nở một nụ cười tươi.
________
Dương Chấn Phong chạy xe trên đường lộ, miệng anh cười tươi khi nghĩ đến cô gái Nguyễn Thùy Lâm Chi. Nhưng cảm xúc vui vẻ chưa được bao lâu thì Dương Chấn Phong lại cảm thấy sự khó chịu dâng lên khi anh phải về nhà chạm mặt với Trịnh Mỹ Duyên. Dương Chấn Phong chớp đôi mắt, tâm trạng buồn bực.
Tầm 10h đêm Dương Chấn Phong mới về đến biệt thự. Anh bước vào trong phòng, cởi áo khoác móc lên giá rồi đi tới giường nằm xuống.
Trịnh Mỹ Duyên mở mắt, cô quay đầu nhìn sang Dương Chấn Phong. Dương Chấn Phong trên người mặc áo sơ mi trắng và quần tây âu màu đen. Ánh đèn ngủ màu vàng nhạt làm tỏa sáng gương mặt của Dương Chấn Phong khi ngủ. Làn da anh ta trắng trẻo, sóng mũi cao thẳng, góc nghiêng nhìn rất điển trai. Dương Chấn Phong nếu nói là đẹp nhất ở phần nào trên gương mặt thì có lẽ là đôi mắt của anh ta, đôi mắt khi nhắm lại cũng là một đôi mắt đẹp.
Mệt lắm hay sao mà đến đồ cũng không chịu thay ra để ngủ? Trịnh Mỹ Duyên thầm nghĩ.
Dương Chấn Phong hít vào một hơi thở sâu, anh nhíu nhíu mày rồi bỗng mở mắt ra. Đôi mắt được Trịnh Mỹ Duyên miêu tả là đẹp của anh ta bất chợt bắt thẳng hướng với cô.
Sao không ngủ đi mà nhìn tôi chằm chằm làm cái gì? Dương Chấn Phong khó chịu hỏi Trịnh Mỹ Duyên.
Trịnh Mỹ Duyên nhỏ giọng nói: Anh đi đâu về thế?
Dương Chấn Phong thở ra, anh nằm thẳng đầu, mắt nhắt lại: Cô nghĩ là tôi sẽ nói cho cô biết thì cô nằm mơ nhiều rồi đấy!
Trịnh Mỹ Duyên biết rõ Dương Chấn Phong sẽ không nói cho cô biết nhưng cô vẫn hỏi vu vơ như vậy. Bởi vì, màn đêm của cô quá lẻ loi. Trịnh Mỹ Duyên quay đầu lại, mắt nhìn lên trần nhà. Cô nhớ về quá khứ của mình. Trước khi cô bị tai nạn mất đi khả năng đi đứng, cô là một cô gái rất ngây thơ. Cô luôn đặt niềm tin vào những gì cô cho là đúng. Cô tin rằng chỉ cần cố gắng thì ba cô sẽ nhìn nhận cô, tin rằng chỉ cần cô yêu một ai đó thật lòng thì anh ấy sẽ không bỏ rơi cô.
Nhưng tất cả những điều đó chỉ dừng lại là một sự vọng tưởng trong cô. Cô càng nỗ lực học tốt thì ba cô lại càng ngó lơ cô, cô càng tin yêu một người đàn ông, càng hy vọng vào anh ta thì lại càng nhận lấy nỗi đau.
Trịnh Mỹ Duyên nhớ lại cảnh cô ngồi xe lăn sau khi bị tai nạn, nhìn thấy người cô yêu ôm hôn một cô gái khác trước mặt của mình.
Khi cô hỏi tại sao thì anh ta chỉ tay vào đôi chân cô và nói: Em nhìn chân em mà còn không hiểu hay sao? Hãy buông tha cho anh đi! Anh không muốn phải nuôi em đến suốt cả đời đâu.
Trịnh Mỹ Duyên khi đó đã khóc nhưng bây giờ thì cô đang mỉm cười. Đàn ông trên đời mấy ai là tốt, cô buồn thì có ích gì? Bấy nhiêu lời nói yêu nhau