Dương Chấn Phong đi xuống đến tầng trệt, anh đảo mắt một lượt sau đó thì đi ra bên ngoài.
Trịnh Mỹ Duyên ngồi trên xe lăn, hai tay đan vào nhau. Cô đang suy nghĩ gì đó thì Trâm khèo vai cô nói: Cô! Cậu Dương!
Trịnh Mỹ Duyên quay qua trái thì nhìn thấy Dương Chấn Phong đang đi tới. Dương Chấn Phong dừng lại trước mặt của Trịnh Mỹ Duyên: Tôi cần nói chuyện riêng với cô ta? Dương Chấn Phong liếc qua Trâm nói.
Trâm lo ngại, khẽ gọi Trịnh Mỹ Duyên: Cô ơi?
Trịnh Mỹ Duyên nhìn qua Trâm nói: Không sao đâu, em tránh mặt một lúc đi!
Trâm leo xuống ghế, cô đi ra một chỗ xa để cho Dương Chấn Phong và Trịnh Mỹ Duyên nói chuyện.
Dương Chấn Phong nhìn Trịnh Mỹ Duyên bằng ánh mắt khó chịu: Cô lì thật! Đuổi vậy mà vẫn không chịu đi.
Trịnh Mỹ Duyên nói: Anh cho tôi vào thăm nội rồi thì tôi sẽ đi!
Dương Chấn Phong nghe cái yêu cầu nực cười này thì dĩ nhiên là không đồng ý, ngược lại Dương Chấn Phong còn nói chuyện chua cay hơn với Trịnh Mỹ Duyên: Cho cô vào để cô làm nội ngất lên xỉu xuống nữa hả? Tôi không tát cho cô vài cái bạt tai là may lắm rồi chứ cô còn ở đây mà ra điều kiện với tôi à!
Trịnh Mỹ Duyên hít vào một hơi, mắt hạ nhẹ: Nội vì anh mới tức giận đến bị ngất, sao anh lại đỗ hết lên trên tôi chứ?
Dương Chấn Phong trừng mắt, quát lên: Cô còn trơ trẽn! Cô thừa biết là nội không muốn tôi ly hôn nên cô mới kêu luật sư của tôi mang tờ đơn đến nhà. Mục đích của cô là cho nội nhìn thấy. Từ đó cô chỉ việc mèo khóc chuột, rơi vài giọt lệ trước mặt của nội để nội phải ép buộc tôi hủy bỏ đơn ly hôn với cô. Ác nữ như cô chơi máy cái trò bẩn này mà nghĩ sẽ qua mắt được tôi sao? Tôi nói cho cô biết! Cô đừng hòng mà lại gần bà nội của tôi! Nếu cô dám bước vô phòng bà một bước thì đừng nói là đến đôi chân què của cô. Tôi cũng sẽ đập cho nè què thêm nữa đấy!
Trịnh Mỹ Duyên im lặng khi bị vạch trần, im lặng khi bị đe dọa nhưng gương mặt của cô vẫn một vẻ bình thản như người vô tội càng khiến cho Dương Chấn Phong thêm phần căm ghét. Anh lấy điện thoại nhấn số rồi kê lên tai: Alo, Phượng Đan! Cô tìm gấp cho tôi hai vệ sĩ đến bệnh viện A nhé!...Ừm tôi có việc cần, thuê 24/24 cho tôi!
Dương Chấn Phong cúp máy, cất điện thoại vào trong túi áo. Ánh mắt tức giận của Dương Chấn Phong nhìn vẻ mặt của Trịnh Mỹ Duyên như một sự cảnh cáo sau đó thì lạnh lùng bỏ đi.
Trâm thấy cậu Dương đã đi rồi thì mới chạy tới chỗ cô chủ Trịnh. Trâm chạy tới thì liền hỏi: Cô ơi! Cậu không làm gì cô chứ?
Trịnh Mỹ Duyên tầm mắt hạ thấp, cô lắc đầu rồi nói: Về thôi!
Trâm ngạc nhiên bởi vì lúc nãy cô một mực muốn ở lại đợi gặp bà nhưng sau khi cậu Dương ra gặp cô thì cô lại thay đổi hẳn.
Rốt cuộc là cậu đã nói cái gì với cô vậy? Trâm thầm hỏi trong lòng, miệng cũng muốn hỏi cô chủ nhưng thiết nghĩ nên thôi. Trâm trông cô có vẻ không được vui vì vậy không nên hỏi cô sẽ hay hơn. Trâm đi ra sau, đẩy xe cho Trịnh Mỹ Duyên.
Dương Chấn Phong đi vô phòng của bà nội nói chuyện với mẹ vài câu rồi ra khỏi bệnh viện.
Dương Chấn Phong quay lại công ty. Anh tiếp tục giải quyết công việc cho đến hết ngày.
Tan làm, mọi người trong công ty đều ra về. Riêng Dương Chấn Phong thì vẫn còn ngồi lại văn phòng mà chưa về ngay. Anh điện thoại cho mẹ hỏi về tình hình của bà nội: Nội sao rồi mẹ?
Bên kia mẹ Dương Chấn Phong trả lời: Nội vẫn chưa có tỉnh nhưng con đừng lo vì bác sĩ nói tình hình của nội ổn không có sao cả, từ từ nội sẽ tỉnh lại.
Dạ. Dương Chấn Phong đáp rồi nói: Lát con về nhà một chút rồi sẽ tranh thủ vô thay ca cho mẹ!
Mẹ Dương Chấn Phong nói: Thôi, cả ngày hôm nay con cũng thắm mệt rồi! Lát vô thăm bà chút thôi rồi về nhà mà nghỉ ngơi! Mẹ cũng đã gọi cho chị con, tầm 8h tối là chị con vô thay cho mẹ về.
Dương Chấn Phong nghe vậy nên cũng không có ý kiến, anh nói: Dạ, vậy lát 8h con vô sẵn gặp chị luôn.
Ừm! Giờ con cũng chuẩn bị về chưa?
Con cũng về ngay đây.
Ừ, vậy thôi mẹ cúp máy nhé!
Dạ.
Dương Chấn Phong bỏ điện thoại xuống, anh đứng dậy mặc áo khoác rồi cầm lấy điện thoại nhét vào trong túi áo sau đó thì đi về.
Dương Chấn Phong ra về muộn nhất trong công ty nên thông thường tầm giờ này thì chẳng còn ai cả. Nhưng Dương Chấn Phong không ngờ anh lại bắt gặp Nguyễn Thùy Lâm Chi. Cô ấy ra về muộn cũng giống như anh vậy.
Lâm Chi khi đi về trên tay còn ôm xấp tài liệu. Cô biết đã trễ nên vội chạy để kịp chuyến xe buýt cuối ngày. Lâm Chi chạy với chiếc guốc cao phát ra âm thanh lạch cạch. Dáng vẻ hấp tấp của cô ấy làm Dương Chấn Phong đi đằng sau nhìn thấy mà mắc cười.
Lâm Chi chạy vội vã, tay thì ôm tay thì vịn túi xách. Gấp gáp quá lại bị ngã một cái ạch.
Dương Chấn Phong nâng mắt lên, anh liền chạy đến đỡ Lâm Chi: Cô có sao không?
Lâm Chi ngạc nhiên khi nhìn thấy sếp, cô ngồi dậy nói: Tôi không