Ở bệnh viện, chị gái Dương Chấn Phong là Dương Khiết Như vào thăm bà nội. Cô mặc chiếc áo khoác lông màu xám, mang đôi giày thể thao màu đen đi từng bước nhanh đến phòng bệnh của bà.
Bà Trúc Anh thấy con gái đến thì nở nụ cười: Đến rồi hả con!
Dương Khiết Như đáp: Dạ, bà sao rồi mẹ?
Bà Trúc Anh nhìn sang bà nội: Bác sĩ nói tình hình bà ổn rồi, sẽ sớm tỉnh thôi!
Dương Khiết Như cởi áo khoác ra vắc trên ghế, cô đi tới nắm tay của bà nội: Nội ơi! Bé Như đến thăm nội nè! Nội mau tỉnh lại để nói chuyện với bé Như nha!
Dương Khiết Như xoa xoa tay nội rồi đúc tay bà vô chăn. Cô quay lại nói với mẹ: Tình hình em Phong với em dâu gắt lắm hả mẹ? Đến mức đòi ly hôn mới chịu sao?
Bà Trúc Anh thở dài: Cũng đã một năm trôi qua rồi! Mà Phong nó vẫn nguội lạnh với Mỹ Duyên. Nó muốn ly hôn nhưng là do bà cứ không cho, ép nó quá nên nó mới làm ầm lên như lúc sáng đấy!
Dương Khiết Như suy nghĩ một chút thì nói với mẹ: Con nghĩ vấn đề không nằm hẳn ở Phong mà còn là ở em dâu. Tuy không tiếp xúc nhiều với em dâu, nhưng con người của em dâu con thấy không có đơn giản. Nếu em dâu không giở cái thủ đoạn nào đó thì việc ly hôn sẽ không đến tai nội dễ dàng. Phong tuy nó nóng tính nhưng không đến mức mặc kệ sức khỏe của nội như vậy.
Bà Trúc Anh nghe con gái nói mà lòng phiền muộn: Cũng tại mẹ mà ra cả! Là mẹ nghe lời ngon tiếng ngọt của bà Phan mới đẩy thằng Phong đến cái tình cảnh ngày hôm nay.
Dương Khiết Như sờ lên cánh tay bà Trúc Anh: Mẹ đừng buồn! Nếu có trách thì trách nhà bên thông gia quá mưu mô quỷ kế mà thôi!
Bà Trúc Anh nghe con nói thì cũng bớt tự trách: Mỹ Duyên nhìn bề ngoài nó hiền lành nhưng mẹ không ngờ tâm can nó lại rất tối tăm. Ở nhà, mẹ có nói nặng nó thế nào thì cái mặt nó cũng trơ ra đó! Đôi khi mẹ phải thấy sợ nó luôn ấy!
Dương Khiết Như nghe hết lời mẹ xong thì cô đáp lời: Con thấy em dâu khá thông minh, việc im lặng đấy không phải là ai cũng chịu đựng được đâu mẹ!
Bà Trúc Anh nói: Thì mẹ có nói là nó dốt đâu. Nó rất lanh lợi, nói chuyện khôn khéo. Nịnh bà nội thì thôi nó nịnh rất là giỏi luôn ấy! Nhưng có cái chồng nó thì nó nịnh không được, hai đứa cứ như chó với mèo. Hỏi sao thằng Phong nó không đòi bỏ chứ?
Em dâu cũng đâu có nịnh bợ được mẹ. Cho dù có thông minh lanh lợi thì mẹ