Ngày hôm sau, Lâm Chi đi làm. Hôm nay, cô làm chung ca với cửa hàng trưởng hay còn gọi là quản lý chính của cửa hàng này.
Quản lý đợi mọi người đến đủ thì bắt đầu một cuộc họp. Sắc mặt của quản lý nhìn vẫn khá bình thản, nhưng còn mọi người xung quanh thì lại không thấy như thế. Bọn họ trông giống như là sắp bị mất sổ gạo vậy.
Lâm Chi chợt cũng phải cảm thấy căng thẳng. Cô không dám chắc nhưng có lẽ mọi người có biểu cảm như vậy là do ngày hôm qua. Ngày mà ông chủ lớn đã đến cửa hàng, quát mắng cho Trịnh Hải một trận.
Quả thật những gì Lâm Chi nghĩ đã không hề sai. Quản lý đã thông báo về việc tổng giám đốc tức ông chủ đã ra chỉ thị đơn phương chấm dứt hợp đồng với toàn bộ nhân viên trong cửa hàng. Thông báo vừa đưa ra, ai náy mặt mày đều tái mét, có người còn bật khóc nữa.
Lâm Chi đã đoán được nhưng cảm giác vẫn như bị té xuống đất từ chỗ cao. Ông chủ nói là làm sao? Cô cho dù đã nghe rất rõ bên tai lời của ông chủ khi đó, nhưng cô lại không nghĩ chuyện ấy sẽ là thật.
Quản lý quan sát nhân viên và nói: Ngoại lệ của chỉ thị này có hai trường hợp.
Khi quản lý nói như vậy thì mọi người bỗng có một hy vọng. Họ dồn hết ánh mắt vào miệng của quản lý để chờ cô ấy nói.
Đó là tôi và nhân viên thực tập Lâm Chi.
Câu nói được thốt ra như kéo mọi người xuống đáy, thậm chí họ còn tỏ ra tức giận.
Là chị thì còn có thể chấp nhận được, nhưng tại sao lại là Lâm Chi? Cô ấy có năng lực hơn tụi em ư?
Quản lý bình tỉnh nhìn cô nhân viên đang có thái độ bức xúc: Ông chủ chọn Lâm Chi chỉ đơn giản với một lý do. Đó là cô ấy đẹp!
Các nhân viên ngỡ ngàng nhìn quản lý. Quản lý nói tiếp: Các bạn còn dám đứng đây mà nhắc đến năng lực ư? Các bạn có biết chính vì hai cái chữ năng lực ấy mà toàn bộ các bạn đều bị đuổi không? Tôi đã nhắc nhỡ các bạn rất nhiều lần, rất rất là nhiều lần! Là ông chủ Dương là người cực kỳ khó tính! Làm việc trong cửa hàng các bạn phải luôn chú ý quan sát, nhất là những lúc ông chủ đi check store. Nhưng rồi sao? Ngày hôm đó, các bạn đã làm gì khi mà ông chủ bước vô cửa hàng lại không một bạn nhân viên nào nhận ra?
Ông chủ không có ý lộ diện, với lại lúc đó cũng đông khách nên tụi em cũng khó mà! Một nhân viên nam nói.
Quản lý nhìn qua bạn nhân viên đó: Kiện Toàn, em nói như vậy thì có khác nào là em quên tiêu chí số 2 của công ty. Đó là phải biết quan sát và phát hiện tiếp cận khách hàng tiềm năng. Chị thật không hiểu nỗi các em làm sao nữa? Khi gặp khách VIP thì các em phải đẩy mạnh việc tư vấn, giới thiệu sản phẩm. Trừ trường hợp khách thường thì hầu như họ chỉ thích tư vấn khi họ muốn. Hoặc là họ sẽ tự mình tìm hiểu những món mà họ cần mua, vì thế việc tư vấn không thể quá đà được. Nhưng chả có bạn nào trong đây nắm bắt rõ điều đó thì phải? Người như ông chủ bước vào cửa hàng sẽ được đánh giá là khách gì? Khách thường hả?
Quản lý nhướng mày hỏi rồi nhìn các nhân viên: Các em nhìn nhận như vậy nên không có ý định tư vấn nhiều bên tai ông chủ có phải không?
Các nhân viên im lặng không biết phải nói gì.
Để nhận dạng khách hàng tiềm năng các em đều đã được đào tạo rồi mà, cuối cùng vấn đề này vẫn bị ông chủ chú ý đến.
Quản lý ngưng lại rồi thở ra một hơi dài: Chị rất tiếc! Chị cũng rất muốn giúp các em, nhưng lỗi này ông chủ không muốn bỏ qua. Hợp đồng của tất cả sẽ được chấm dứt và bồi thường theo đúng quy định của nhà nước. Ngày thực hiện là ngày hôm nay.
Ngày hôm nay cửa hàng tuy có nhân viên đến mở cửa nhưng cuối cùng lại chẳng thể mở cửa. Mọi người không ủ rũ thì cũng ứa nước mắt, ngậm ngùi thu dọn những gì của riêng mình, ôm nhau cái chào tạm biệt rồi ra về. Phó quản lý Trịnh Hải cũng đã nhận được thông báo đuổi việc, hậu quả của tên này chẳng oan chút nào. Nhưng còn các nhân viên ở đây? Tuy họ cũng không phải hoàn toàn là tốt nhưng Lâm Chi lại thấy xót xa.
Lâm Chi suy nghĩ, mắt hạ thấp. Khi mọi người chuẩn bị ra về thì Lâm Chi bỗng lớn tiếng nói: Khoan đã!
Mọi người nhìn Lâm Chi, cô ấy nói: Tại sao chúng ta không thử cầu xin ông chủ? Công việc này nếu các bạn yêu quý và muốn gắn bó thì đừng từ bỏ dễ dàng như vậy.
Một nhân viên nói: Cô nói thì dễ lắm. Vừa nãy cô không nghe quản lý nói là ông chủ Dương thuộc hạng người rất khó tính hay sao?
Lâm Chi nói: Tôi không tin là con người thì sẽ không có sự xúc động. Hãy viết một tờ giấy xin lỗi và cam kết thay đổi thái độ làm việc. Tôi nhất định sẽ giúp mọi người thuyết phục được ông chủ.
Quản lý lên tiếng: Lâm Chi sẽ rất khó! Vì nếu ông chủ đã không muốn lắng nghe thì cô có nói hay đưa tờ giấy gì cũng sẽ vô ích.
Lâm Chi trong đôi mắt sáng lên một niềm tin: Chẳng phải chị đã ví ông chủ như một khách hàng ư? Thuyết phục ông chủ cũng giống như là thuyết phục một khách hàng khó tính vậy. Mọi người hãy xem