Dương Chấn Phong miễn cưỡng đi tới chỗ nội, anh vừa tới thì nội đưa tay lên tính véo tai nhưng nội với không tới. Thằng cháu nội nó cao quá trong khi nội thì già rồi, lưng lại hơi khòm không thể với tới cái tai nó được.
Bà nội bực mình, dọng cây gậy: Cúi thấp xuống cho nội!
Dương Chấn Phong chần chừ rồi cũng phải chiều ý nội mà cúi xuống. Nội anh liền nhéo cái tai: Hư quá! Mau vô đây nội bảo!
Nội vừa nhéo vừa dắt Dương Chấn Phong đi. Nội véo đau, Dương Chấn Phong nhăn mặt năn nỉ nội: Nội ơi! Nội thả tay ra đi, nội kéo sứt tai con bây giờ.
Bà nội vẫn không thả, bà vừa nhéo vừa bước đi lộm khộm: Hư nên không thả, la nữa nội nhéo luôn tai bên kia!
Cô Bơm đi theo cụ bà mà cười sặc sụa, làm cậu chủ Dương Chấn Phong đây muốn nóng cả mặt. Bà nội chả chịu giữ thể diện cho thằng cháu chút nào.
Vào đến phòng, bà nội mới thả tay. Nội ngồi xuống giường tay phải vẫn cầm cây gậy. Bơm thì không được vô, chỉ có bà với thằng cháu đích tôn. Bà bắt Dương Chấn Phong quỳ xuống, còn phải khoanh tay. Dương Chấn Phong cũng đành phải vừa quỳ vừa khoanh tay. Khổ thân anh, ai bảo trong nhà chỉ có mỗi anh là con trai, chị gái thì đã đi lấy chồng, giờ mỗi lần bà giận chuyện gì thì cũng lôi anh ra mắng.
Có ai thấu cho nỗi đau này! Dương Chấn Phong thầm than thở.
Nội mặt hầm hầm, mắt nhìn bực bực với Dương Chấn Phong.
Sao con không đi đón Mỹ Mỹ về?
Dương Chấn Phong nói: Nội à! Là Mỹ Duyên không phải Mỹ Mỹ!
Nội dọng cây gậy cái cộp xuống sàn: Mỹ Mỹ!
Dương Chấn Phong lười biếng nói: Mỹ Duyên.
Nội bảo Mỹ Mỹ! Mỹ Mỹ có nghe không! Nội lấy cây quýnh Dương Chấn Phong cái bụp.
Dương Chấn Phong há miệng, tay chà chà vào chỗ nội đánh: Dạ thì Mỹ Mỹ, nội thích Mỹ Mỹ thì cứ Mỹ Mỹ đi!
Nội hạ xuống bực bội một chút sau đó lại nhắc câu: Sao con không đón Mỹ Mỹ về?
Dương Chấn Phong thở ra, anh vừa thả tay thì nội quát: Khoanh cái tay lại!
Dương Chấn Phong bằng mặt mà không bằng lòng, đành phải khoanh tay lại mà nói chuyện với bà nội: Nội à! Năm ngày nữa Mỹ Duyên...à không Mỹ Mỹ mới về, lúc đó con mới đi đón được chứ.
Nội nhìn dò xét, nội chẳng mấy tin: Con nói xạo! Bây giờ, con phải đi đón Mỹ Mỹ về đây cho nội! không thì nội không cho ăn cơm, không cho con bước vô nhà luôn!
Dương Chấn Phong muốn khóc với nội thật chứ: Nội à nội! Thật sự con không có nói xạo! Sao nội cứ muốn làm khó con vậy?
Nội nặng giọng: Khó cái gì? Con là chúa nói xạo đừng có mà hòng gạt nội! Con mau đem Mỹ Mỹ về cho nội, mau lên!
Nội dọng dọng cây gậy, cứ nằng nặc muốn Dương Chấn Phong phải đón Mỹ Duyên về. Dương Chấn Phong nói không được thì nội la lên rồi khóc huhu như con nít.
Con là đồ xấu! Tại sao con giấu Mỹ Mỹ của nội? Nội không có chịu, nội muốn Mỹ Mỹ!
Dương Chấn Phong vội dỗ dành nội, nhưng nội vẫn cứ luôn miệng gọi Mỹ Mỹ. Dương Chấn Phong không còn cách nào khác bèn hứa đại: Được rồi nội, con đem Mỹ Mỹ về! Con sẽ đem về cho nội được chưa?
Nội nghe vậy liền nín khóc, nội giống như là diễn viên, nói khóc là khóc, nói nín là nín. Dương Chấn Phong cũng phải sững sờ với bà nội, chả biết là nội có đang cố tình để lừa anh không nữa.
Có thật không? Nội hỏi.
Dương Chấn Phong gật đầu: Dạ thật!
Nội hớn hở đẩy lưng Dương Chấn Phong: Thế mau đi đi, mau đem Mỹ Mỹ về cho nội.
Dương Chấn Phong nán lại không đi, anh nói: Con sẽ đi nhưng mà là năm ngày nữa nội nhé!
Thấy nội bị chưng hửng, ắt sẽ lại nổi đình, Dương Chấn Phong vội lấp liếm: Con hứa là năm ngày sau sẽ có Mỹ Mỹ cho nội, chắc chắn sẽ có cho nội!
Bà nội sững ra nhìn Dương Chấn Phong, cái miệng bà nhếch lên nói: Con lại xạo!
Bà chuẩn bị quơ cây gậy đánh thì Dương Chấn Phong vội đưa lên hai tay: Nội nội! Khoan, khoan đã!
Nội dừng lại thì anh nói: Hay là con giúp nội gọi cho Mỹ Mỹ được không?
Thấy nội anh có vẻ xìu xuống thì anh tiếp tục nói: Con sẽ gọi cho Mỹ Mỹ, sau đó đưa máy cho nội nhé!
Bà nội quay mặt, suy nghĩ rồi nói: Mỹ Mỹ không có biết sài điện thoại! Mỹ Mỹ còn nhỏ, Mỹ Mỹ không có biết!
Dương Chấn Phong đặt tay lên vai nội: Mỹ Mỹ biết sài, là con đã dạy. Con dạy cho Mỹ Mỹ.
Nội quay lại nói: Có thiệt không?
Dương Chấn Phong cười và nói: Dạ thiệt! Bây giờ, con sẽ gọi cho Mỹ Mỹ nhé!
Dương Chấn Phong lấy điện thoại gọi cho Trịnh Mỹ Duyên. Một lúc sau, bên đầu dây đã có người nghe máy. Một giọng nữ thanh thoát vang lên.
Alo!
Dương Chấn Phong nhìn nội rồi nói qua điện thoại: Năm ngày sau cô chắc chắn về chứ?
Giọng người nữ vẫn thanh thoát nhưng lại pha chút mỉa mai: Chồng nhớ vợ à?
Dương Chấn Phong cười khẩy: Hơ! Tôi mà thèm nhớ cô á? Tôi còn mong cô đi càng lâu, biến càng xa nữa kìa.
Dương Chấn Phong vô tư nói mà quên mất bà nội đang đứng đấy. Khi chợt nhận ra vẻ mặt của nội đen như đáy nồi thì anh mới nuốt ực nước bọt. Giọng cười của Dương Chấn Phong chở nên gượng gạo: Ahaha! Tôi nói đùa đấy, cô về sớm là tốt! Là tốt!
Vợ không ngờ hôm nay chồng lại biết đùa đến vậy.
Dương Chấn Phong mặt sượng sượng: Nếu không vì nội thì còn lâu tôi mới đùa với cô.
À thì ra là vì nội! Có phải nội đang đứng cạnh chồng không?
Bà nội muốn giật điện thoại: Đưa cho nội, mau đưa cho nội!
Dương Chấn Phong cản tay nội, anh vội nói vài câu trước khi điện thoại bị bà lấy: Cô liệu mà