Liễu Yên Nhiên bị đưa đến một khu rừng rậm xa khỏi thành Macca, trong tình trạng đã gần như tắt thở, Mã Sa lệnh hai đứa con gái của mình vứt Liễu Yên Nhiên tại một gốc cây cổ thụ gần đó.
Hiện nay Macca thành đang trong thời kì khôi phục lại không thể có tin đồn nào liên quan đến rừng rậm Ô Lan Thát, điều đó sẽ khiến các cư dân hoang mang, lo sợ vì nghĩ đến một cuộc tấn công khác.
"A Ma, chúng ta thật phải làm vậy, con thấy nó không sống được nữa đâu" Đề Na không đành lòng nói.
Mã Sa trừng mắt nhìn Đề Na, bà nghiêm giọng nói: "Đề Na, con đã quên sự hung tàn của những tên đến từ rừng rậm Ô Lan Thát hay con đã quên, a cha con là hi sinh như thế nào"
Sa Mỗ kéo tay em gái lại, ý bảo đừng nói nữa, tình cảm của a ma dành cho a cha bọn họ cũng hiểu, Mã Sa căm hận bọn người của rừng rậm Ô Lan Thát nên đối với gian tế do bọn họ phái đến cũng điêu căm ghét tột cùng.
Đề Na nhìn thân hình nhỏ bé kia, tuy cô cũng lờ mờ nghi hoặc về chuyện gian tế này nhưng một thân móng vuốt kia làm sao giải thích. Đề Na không đề xuất ý kiến nữa khiến cho Mã Sa vừa lòng, bà ta rút từ thắt lưng ra một thanh chùy thủy sắt bén, không hề do dự đâm thẳng vào tim của Liễu Yên Nhiên, ghim chặt cả thân hình nhỏ bé đó trên mặt đất.
Liễu Yên Nhiên hơi giãy dụa một chút rồi đình chỉ mỗi cử động, cả thân thể mất đi hết sinh lực. Mã Sa xác định người phía dưới đã không còn cử động mới rút chùy thủ đứng lên.
"Được rồi, đi thôi" Mã Sa quay người mang Đề Na cùng Sa Mỗ về xe, cấp tốc lái đi, á thú vốn yếu ớt, ra ngoài không mang theo thú nhân bảo vệ nếu gặp phải hung thú đi ngang qua thì quả thật là khó sống.
Bầu trời chuyển mây đen vần vũ, một trận mưa trút xuống ồ ạt, bên cạnh một cây cổ thụ già cỗi, Liễu Yên Nhiên bị những hạt mưa to nặng đánh vào người khiến cho nàng bừng tỉnh, kéo lê thân thể rách nát của mình tựa vào thân cây, tang thi nếu không bị đánh trúng bộ phận quan trọng trong đầu thì cho dù bị xé nát cũng có thể sống sót, đây là điều mà bọn người Mã Sa không biết, dù gì tang thi là vật đã xuất hiện thời kì mà bọn họ gọi là tiền sử, trong sách lịch sử cũng không miêu tả rõ ràng chỉ có vài hình ảnh phục chế qua loa, nên không ai có thể tưởng tượng đến một sinh vật như thế lại xuất hiện tại địa cầu sau hơn cả nghàn năm.
Một vết dao của Mã Sa không trực tiếp gây ra vết thương trí mạng nhưng nó cũng tiêu hao không ích năng lượng của Liễu Yên Nhiên.
Mệt mõi tựa vào thân cây phía sau, Liễu Yên Nhiên ngửa mặt lên để mặc những giọt nước mưa rửa trôi đi bẩn ô dính trên mặt. Liễu Yên Nhiên cứ ngồi tại nơi đó đến khi cơn mưa tạnh và màn đêm buông xuống, xung quanh tĩnh lặng chỉ thỉnh thoảng vang lên một vài tiếng kiêu rống của động vật săn mồi về đêm.
"Đói quá....." Liễu Yên Nhiên nhẹ giọng thì thầm, từ lúc bị bọn họ đưa vào căn hầm tối đó, đã hơn hai ngày nàng không có một miếng thịt vào miệng, bọn họ chỉ đút một ích chất lỏng khó uống cho nàng, thể lực cùng lực lượng bị tiêu hao khiến Liễu Yên Nhiên lâm vào tình trạng ý thức không rõ, trong đầu chỉ còn lại cơn đói chiếm lĩnh.
Một con thú giống như thỏ xuất hiện trước mặt Liễu Yên Nhiên, hình dạng con thỏ này không dễ thương như