Tử Ngọc đi rồi Đường Đường mới bắt đầu suy nghĩ.
Làm sao mà giấu ám khí trong áo đây?.
Trên người nàng hiện tại không có một binh khí nào, cũng chẳng có ngân châm hay phi tiêu, nhỡ đâu sự tình bùng phát, thích khách đến ám toán mà trở tay không kịp, lúc đó thì nàng tiêu ah!
Áo choàng của cổ đại thật sự rất tốt, cho dù có giấu cả một khẩu súng máy trong người cũng rất khó bị người ta phát hiện.
Đường Đường đang loay hoay giấu đồ vào trong người, Hà Thủ Nghĩa đột nhiên xuất hiện.
“Nô tài tham kiến thái hậu.” Hắn hơi khom lưng quỳ gối cúi đầu, thanh âm lanh lảnh cất lên.
“Đứng lên đi. Có chuyện gì sao?” Đường Đường phất tay áo, nghiêm túc mà theo dõi hắn. Nàng biết, hắn là người của Mộ Dung Kiền Dụ, như vậy hẳn là tới để làm gì đó rồi?
“Bẩm thái hậu, Tuyết phi nương nương sắp sinh, thỉnh thái hậu nương nương qua xem.” Hà Thủ Nghĩa cúi đầu, ánh mắt hắn không dám nâng lên, nhẹ nhàng bẩm báo.
Sắp sinh? Hai từ này có ý gì đây? Là sinh con sao?
Đường Đường nghe vậy, đầu cảm thấy tê dại.
Tuyết phi sinh con thì liên quan gì đến nàng cơ chứ? Bảo nàng qua xem? nhưng mà… muốn nàng tới xem cái gì cơ chứ?
Khoát khoát