“Làm cho người chê cười rồi. Thái hậu đầy bụng kinh luân, người bình thường như tiểu nữ quả thật làm người không hợp mắt. Nếu đã như vậy, mong rằng thái hậu chỉ giáo tiểu nữ một phen, cựu thần vô cùng cảm kích.”
Nhìn thấy con gái của mình bị người ta xử ở một bên bối rối. Ngồi ở ghế đầu não trong đám quần thần, Thượng Quan Nguyên đứng dậy hướng Đường Đường cùng Mộ Dung Kiền Dụ cúi người chào mà nói.
Tất cả mọi người đều ném ánh mắt mong chờ về phía Đường Đường, tựa hồ có chút khiêu khích : “Ngươi làm một thủ thơ cho chúng ta cùng coi ah.”
Những người này cũng muốn nàng làm thơ sao?
Nàng từ khi sinh ra đến giờ chưa bao giờ xuất hiện hai chữ : Sợ hãi.
Không phải chỉ là làm thơ thôi sao?
Sát nhân nàng còn không sợ, còn sợ làm một thơ?
Vừa muốn thuận miệng làm một bài thơ « sớm mai », Đường Đường chợt nhìn thấy ánh mắt mỉa mai của hoàng đế nhi tử nên rất không vừa mắt.
Nâng nâng mi, đôi mắt to mĩ lệ của nàng thẳng tắp quét về phía Thượng Quan Nguyên, khóe miệng mơ hồ cười lạnh một tiếng nói: “Ngươi muốn ai gia làm thơ là ai gia liền phải làm thơ, như vậy chẳng phải ngươi ném mặt mũi của ai gia đi đâu rồi?“
Đường Đường nói một lời thật bá đạo, một chút mặt mũi cũng không cho Thượng Quan Nguyên. Dường như bị một bạt