Yến hội vừa kết thúc, Đường Đường mới nhận ra mọi người đều nhìn Mộ Dung Hạo Minh với ánh mắt tiếc hận. Bất quá, việc đó đối với nàng là không có vấn đề gì, việc quan trọng lúc này là việc nàng cần hoàn thành thôi.
Trở lại tẩm cung, Mạc Ngôn hầu hạ nàng rửa mặt hoàn tất thì bên ngoài cửa truyền đến một trận tiềng ồn ào.
Đường Đường có chút ngạc nhiên hướng Mạc Ngôn nói: “Bên ngoài có chuyện gì?“
“Nô tỳ đi xem.” Mạc Ngôn cũng có chút kỳ quái, nàng vội vàng ra ngoài xem xét tình hình.
Vừa mới đem cửa phòng mở ra, một tiểu cung nữ vọt vào, quỳ gối trước mặt Đường Đường nói: “Quấy nhiễu đến thái hậu, nô tỳ tử tội.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Đường Đường khẽ nhíu mày nhìn tiểu cung nữ trước mắt, phát hiện nàng ta đã sợ đến toàn thân run rẩy.
Trong lòng có chút buồn cười, nàng đáng sợ đến vậy sao?
“Hồi… Hồi thái hậu nương nương, là… Là Thanh Mặc công tử cầu kiến thái hậu nương nương… Nô tỳ thấy thái hậu nương nương ngài gần đây không cho gọi bất cứ ai nên liền ngăn hắn lại, nói là nô tỳ vào đây bẩm báo trước. Thanh Mặc công tử không nghe nên mới làm ồn ào bên ngoài.”
Tiểu cung nữ đáp lời, thanh âm không lớn, hơn nữa còn mang theo một chút run, thế nhưng ý nghĩ thì không có gì sai lạc, giống như uy nghiêm của Đường Đường không dọa đến nàng ta.
“Thanh Mặc?” Đường Đường tỉ mỉ nhớ lại tên hắn mới chợt nhớ đến hắn chính là cái tên nam sủng lưng đầy sẹo của thái hậu trước thì phải ?. Bất quá, hắn tới là muốn làm gì?
“Được rồi, ai gia đã biết, ngươi đi ra ngoài đi, gọi hắn vào đây cho ta.” Mặc kệ hắn là muốn làm gì, Đường Đường đều quyết định muốn gặp lại hắn. Nàng thật tò mò, vì cái gì mà hắn lại