Xe ngựa đi được cả ngày đường, đến tận đêm thì cuối cùng cũng đã đến châu kế tiếp.
Mới tiến vào châu, Đường Đường đã nhìn thấy có cả đoàn binh mã ở phía trước, dường như là đang đợi các nàng đến nơi để nghênh tiếp.
Đường Đường vén rèm lên, thuận miệng hỏi Tử Ngọc: “Phía trước là ai?”
“Khải bẩm thái hậu, đó là đoàn người do Tri phủ dẫn đầu, ông ấy đến đây để nghênh đón người.” Tử Ngọc đi đến gần cửa sổ, nhỏ giọng đáp.
“Biết rồi.” Gật gật đầu, Đường Đường khẽ buông mành, không có ý muốn đi xuống xe. Nàng thầm than, chẳng lẽ mỗi khi đến một thành trì lại có quan lại địa phương ra nghênh tiếp? Nói như vậy, các nàng phải đi mất bao lâu mới đến nơi đây?
Nghĩ đến chuyện nàng còn phải ở trong chiếc xe ngựa xóc nảy này mong chờ từng giờ để đến nơi, nàng liền nổi giận. Đột nhiên,trong đầu nàng chợt nảy ra một kế thật hay.
“Tử Ngọc, Mạc Ngôn, hai người các ngươi lại đây.” Lần thứ hai, nàng vén rèm lên hô.
Tử Ngọc, Mạc Ngôn vừa nghe, cả hai liền bước vào trong xe.
“Mạc Ngôn, nếu cứ đi như thế này, e là khi chúng ta đến được Vũ quốc thì phụ hoàng đã xảy ra chuyện. Theo ta thấy, hai người các ngươi an bài một người thế thân ta ở lại, còn ta sẽ một mình đi trước.” Đường Đường nghĩ, nếu đúng như lời người phu xe nói, nếu đi riêng cam đoan sẽ nhanh hơn so với đi cùng một đại đội nhân mã như thế này vì quan trọng nhất là phải đi liền mạch! Mà các nàng cứ mỗi một trạm lại dừng, thật sự rất tốn thời gian.
“Thái hậu…” Hai