Đường Đường nói xong, nâng tay lên đầu rút cây trâm cài tóc xuống, động tác thật lưu loát hướng cổ hắn vạch một đường.
Nam tử thấy thế, đầu hắn khẽ động lùi lại, bất quá trên cổ vẫn hiện lên một vệt máu tinh tế.
Đường Đường xuất thủ tốc độ nhanh đến độ khiến hắn cứng lưỡi.
“Cô nương rất mạnh mẽ, chỉ là tại hạ dùng tiền mua cô nương một đêm, cũng không phải là muốn cho cô nương tới giết tại hạ .” Hắn tuy rằng thấy được Đường Đường lợi hại, bất quá trên cổ hắn cũng chỉ là bị thương ngoài da. Ngữ khí cùng biểu tình dường như không có chút thay đổi khiến nàng có cảm giác hành động vừa rồi của mình chỉ như gió thoảng mây bay.
“Ngươi bây giờ cho ta đi xuống, ta sẽ không giết ngươi.” Đường Đường theo phản ứng của hắn biết hắn không phải kẻ vừa. Nàng biết mình vừa rồi đả thương hắn cũng chỉ là may mắn, nếu như tiếp tục cứng đối cứng, nàng không thể thắng hắn.
Ở cổ đại, không có tình thương này, nàng luôn cảm thấy lấy chồng và đánh nhau có điểm lực bất tòng tâm.(Louis : ơ.. ví hay vậy =]])
“Cô nương nếu nhất định phải đi, tại hạ tự nhiên không thể miễn cưỡng, bất quá, nếu như tại hạ không đoán sai, đám người phía sau kia hẳn là bằng hữu của cô nương? Cô nương người mang võ nghệ, đêm khuya thanh vắng hẳn có điểm sử dụng được. Ta vốn cũng không phải kẻ thích chĩa vào chuyện của người khác.. được rồi, cô nương này, ngươi xuống xe ngay đi.”
Nam tử nói xong, lập tức bảo xa phu cho xe dừng lại.
Đáng chết ! Đám ám vệ kia không có ý định bỏ đi.
Đường Đường ở trong lòng mắng một câu, sau đó giương mắt nhìn vào mặt nam tử kia, hơn nửa ngày nàng mở miệng nói: “Ngươi giúp ta đuổi đám hắc y đó đi, ta hứa sẽ cho ngươi nhiều