Ăn xong giải dược được một lúc, Mộ Dung Hạo Minh sắc mặt đã dễ nhìn hơn một chút. Hắn chậm rãi đứng dậy, trong lúc nhất thời, Đường Đường cảm thấy hắn thực sự cao hơn nàng nhiều.(Louis : tại sao bây giờ mới nhận ra nhỉ ? =]] Đường Đường : *trừng mắt* nếu không phải từ lúc gặp hắn ta luôn đứng trên cao, hắn thì toàn cúi đầu kính cẩn thì ta đã sớm nhìn ra rồi ! hứ Louis : *toát mồ hôi* vâng vâng…mời « thái hậu » tiếp tục đi ah ! Tiểu nhân đi *chạy*)
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Ánh mắt nghiêm túc của hắn nhìn chằm chằm vào nàng như thể muốn lôi hết ba hồn bảy vía của nàng ra mà nghiền ngẫm, nhìn cho bằng thấu mới thôi.
Đường Đường biểu tình hơi sửng sờ, nàng nhanh chóng ném ánh mắt về phía Mạc Ngôn, ý tứ bảo nàng ta ra mặt rất rõ ràng.
“Vương gia nói gì vậy? Thái hậu tự nhiên là thái hậu, còn có thể là ai?” Mạc Ngôn lập tức hiểu ý, tiến lên một bước lại gần Đường Đường.
“Thật không?” Hừ nhẹ một tiếng, Mộ Dung Hạo Minh trong nháy mắt lại trở về bộ dáng ôn nhu thanh nhã như trước. Trầm tĩnh đến đáng sợ.
“Sắc trời đã không còn sớm.Vương gia, chúng ta đi bây giờ chứ?” Mạc Ngôn hơi cúi người hành lễ, sau đó đưa tay ra dấu “Thỉnh”. (Rin: mọi người xem phim cổ trang TQ chắc cũng biết cái này ha. Câu này cũng có hàm ý bắt buộc Mộ Dung Hạo Minh phải nghe theo).
Mộ Dung Hạo Minh không nói thêm gì nữa, hắn lần thứ hai liếc qua Đường Đường rồi phất ống tay áo, dời bước