Bác sĩ theo tiếng chuông báo trong phòng bệnh mà nhanh chóng chạy tới, sau khi kiểm tra toàn bộ cơ thể cậu thì không khỏi tấm tắc mà nói kỳ lạ.
Lần đầu tiên bọn họ gặp trường hợp sốt muốn hỏng cả người mà vẫn có thể bình phục một cách bình thường không có bất kỳ dấu hiệu nào khác này.
Cơ thể chỉ số đều hiển thị ngoại trừ suy dinh dưỡng ra thì không còn bất kỳ trở ngại nào khác nữa.
Bùi Tuấn ra ngoài nghe theo bác sĩ dặn dò liền quyết định bồi bổ cho cậu.
Anh đã sai ngay khi mới bắt đầu vậy thì kể từ hôm nay anh phải sửa chữa sai lầm của mình.
Tiễn bác sĩ rời đi anh liền quay vào phòng bệnh, nhìn đứa nhỏ gầy gò trên giường liền không khỏi đâu lòng.
Hiện tại đối với anh cho dù cậu có mục đích gì thì anh cũng không quan tâm nữa, anh sẽ đối sử tốt với cậu.
Trần An nhìn thấy ánh mắt càng ngày càng kỳ lạ của anh mà không khỏi rùng mình.
Cậu không biết rốt cuộc người này đang dự tính làm gì nhưng cảm giác của cậu lại cho rằng chuyện này không phải chuyện tốt.
"Cậu đói bụng không, tôi đi lấy chút cháo cho cậu." Bùi Tuấn nhẹ nhàng hỏi, anh xem cậu giống như đồ sứ chỉ sợ mình quá lớn tiếng sẽ khiến cậu vỡ vụn ra mất.
Trần An khó hiểu nhìn anh, cậu cảm thấy thái độ của anh hình như đã thay đổi, cảm giác lạnh lùng xa cách biến mất rồi.
Cậu nhìn anh rồi gật đầu tỏ vẻ mình đã đói.
Bùi Tuấn thấy vậy liền nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh mà đi mua cháo.
Một mình ngồi trong phòng bệnh vip Trần An bỗng nhiên có một suy nghĩ táo bạo.
Cậu cảm thấy hình như Bùi Tuấn đang ấy náy với mình, anh đang cố gắng bù đắp cho mình.
Đối với thân thể chỉ vừa hai mươi này thì trong mắt người đàn ông bà mươi như anh cậu vẫn là một đứa nhỏ.
Vậy mà trong địa bàn của anh đứa nhỏ trong nhà mình lại bị sốt cao, không chỉ vậy cậu còn hôn mê hai ngày không có bất kỳ dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
Thử hỏi nhà ai gặp qua tình cảnh này thì không khỏi áy náy trong lòng.
Trần An tỏ vẻ cậu không cần sự áy náy này.
Nếu thực sự muốn xin lỗi cậu thì tốt nhất anh vẫn là cho cậu tiền đi, chỉ cần có tiền cậu sẽ làm một tình nhân đủ tiêu chuẩn.
Trong lúc cậu vẫn đang suy nghĩ vu vơ thì Bùi Tuấn bưng cháo đi vào, anh đưa cho cậu ăn còn mình thì ngồi xuống bên cạnh.
Cái giường ở phòng vip cũng khá to nên khi anh ngồi xuống thì cơ thể của hai người cũng không chạm vào nhau.
Bùi Tuấn ngồi nhìn cậu chằm chằm, bên trong tròng mắt toát lên sự tham lam chưa từng có, bởi vì những suy nghĩ về cậu luôn hiện ra trong đầu nên hiện tại cơ thể anh trở nên khô nóng, cả người khó chịu.
Nhưng anh có thể kìm chế nó được, đứa nhỏ thế thân vừa từ trong bệnh nặng trở ra, anh không muốn ép buộc cậu, với lại nơi này cũng không phải đia điểm tốt để làm việc đó.
Nhìn thấy cậu ăn xong Bùi Tuấn liền lấy khăn đưa qua nhấn lấy chén không rồi đi