Trần An bỗng nhiên bị ép sát liền không khỏi lùi lại nhưng cậu không thể di chuyển bởi cánh tay rắn chắc của anh đang ôm lấy eo cậu, không chỉ vậy anh còn phà hơi thở vào lỗ tai cậu khiến cậu không nhịn được mà đỏ bừng mặt.
Cậu chóng tay lên lòng ngực của anh sau đo lắp bắp nói: "Đợi...!Đợi chút, chúng ta ăn cơm trước đã."
Sau đó cậu chớp mắt nhìn anh: "Có được không."
Nhưng Trần An hoàn toàn không biết rằng hành động này của cậu chả khác nào đổ dầu vào lửa.
Ánh mắt Bùi Tuấn càng thêm nóng rực đầy tính sâm lược một tay anh vẫn giữ eo cậu tay còn lại bắt lấy hai tay đang chóng trên ngực mình sau đó sáp lại bắt lấy đôi môi vẫn đang muốn nói thêm gì đó của cậu.
"Ưm." Trần An bất ngờ vang lên âm thanh đầy nghi hoặc, nhưng sau đó cậu bị anh hôn một cách mạnh bạo khiến những lời muốn nói đều bị tước lấy mà không khỏi hai mắt ửng nước cầu xin tha thứ.
Mỗi lần bị anh hôn đều cảm thấy muốn ngất đi, anh mạnh bạo cuốn l.ấy đ.ầu l.ưỡi của cậu mà không ngừng đòi hỏi.
Không chỉ vậy bàn tay đặt bên hông cậu của anh cũng không chút an phận mà v.uốt ve khiến tiểu An An không thể chịu nổi mà ngo ngoe rục rịch.
Bùi Tuấn sau khi tước đoạt hết không khí trong khoang miệng cậu liền dời môi mình xuống cổ cậu sau đó dùng sức m.út mạnh một hơi khiến cái cổ trắng ngần của cậu có thêm một vết đỏ đầy ái muội.
"Ưm...!Hộc...!Hộc...!Anh...!Anh..." Trần An hơi thở nặng nhọc nói không thành cậu, cậu chỉ có thể giận dữ mà dùng hai mắt ngập nước lên án anh.
Nhưng cái ánh mắt đầy đáng thương này của cậu chẳng có chút áp bức nào cả, Bùi Tuấn nhìn cũng chẳng thèm nhìn mà dùng lưỡi li.ếm lấy vết đỏ đô anh tao ra.
Bàn tay không an phận của anh đã dời từ vòng eo nhỏ nhắn gầy gò của cậu đến tiểu An An đang cực kỳ sung sướng mà ngẩn cao đầu.
"Chờ...!Chờ đã." Trần An run rẩy bị anh nắm tiểu đệ đệ của mình trong tay, cậu không khỏi lên tiếng ngăn cản.
Rõ ràng bọn họ phải ăn cơm mà sao lại thành ra hiến thân rồi.
Nhưng lời nói run rẩy của cậu làm sao có thể ngăn lại động tác của anh.
Bùi Tuấn ngẩn đầu ra khỏi cổ cậu rồi thì thầm vào tai cậu: "Tôi đang kiểm tra nhân viên của mình.
Cậu là nhân viên phải làm tôi hài lòng chứ nhỉ."
Nói xong anh khẽ cười đầy khiêu khích: "Đã muốn làm việc thì chúng ta cùng nhau bàn luận nào."
Trần An nghe vậy không khỏi rùng mình, cậu thật sự không có ý này mà, rõ ràng chính anh là người đã ra điều kiện như vậy cậu cũng chỉ là làm theo, cậu xem nó như công việc hàng ngày kiếm tiền hàng tháng thì có gì sai.
Sao những chuyện này phát ra từ miệng anh lại không khỏi sắc màu như vậy á.
Nghĩ đến bữa cơm đang tỏa hương thơm ngào ngạt trong nhà bếp cậu liền không khỏi cố gắng ngăn cản:
"Bùi Tuấn anh...!Anh chắc cũng đói bụng rồi, chúng ta ăn cơm xong thì tính chuyện này sau có được không."
Bùi Tuấn nhếch môi mỉm cười sau đó khàn giọng nói: "Muộn rồi."
Nói xong anh trở tay ôm ngang cậu lên sau đó đi lên phòng mình.
Vào đến phòng anh liền thảy cậu lên giường rồi đè người lên, không để cậu tiếp tục nói ra thêm tiếng nào nữa anh liền hôn lên.
Nụ hôn đầy bá đạo cùng tước đoạt khiến nước miếng của cậu