Hai người cùng nhau ăn xong cơm trưa, Trần An đứng dậy dọn dẹp bàn còn Bùi Tuấn thì đi ra ngoài phòng khách ngồi đợi.
Nhìn bóng dáng bận rộn của người trong bếp anh liền không muốn hút một điếu thuốc.
Rõ ràng cảm thấy người ta đến với anh là có mục đích nhưng lại luyến tiếc cảm giác lúc này.
Nhưng nếu không phải cậu có khuôn mặt giống như anh ta thì anh cũng sẽ không nhìn đến.
Cảm giác mờ mịt này khiến anh cực kỳ bực bội trong lòng.
Anh lấy trong túi quần ra bao thuốc captain black rồi rút một điếu ra đưa vào miệng, sau đó anh lại lục trong túi quần lấy ra một cái zippo rồi bật nắp đốt điếu thuốc trong miệng.
Thà một làn khói ra anh không khỏi cảm thấy như vậy cũng không tệ, tuy ép buộc đứa nhỏ này đúng là lỗi do anh nhưng chắc chắn anh sẽ không để cậu chịu thiệt.
Trần An sau khi dọn xong bếp núc liền nhìn ra phòng khách, thấy anh hút thuốc thì thở dài.
Đúng là thời đại nào cũng có người nghiện thuốc, cậu không ghét mùi thuốc nhưng cậu chưa từng hút.
Cậu lại trở vào bếp lấy hai quả cam khi đi chợ mua rồi lấy máy ép cam nho nhỏ cậu mua ở tiệm tạp hóa ra bắt đầu ép.
Mỗi ngày uống một chút nước cam rất tốt cho sức khỏe, cậu làm hai ly rồi đem ra ngoài.
Cậu không nói gì chỉ để ly nước trước mặt anh, còn bản thân thì ngồi bên ghế khác.
Bùi Tuấn liếc nhìn cậu rồi dặp điếu thuốc trong tay: "Cảm ơn."
"Không có gì." Trần An lắc đầu.
Hai người tiếp tục im lặng mà ngồi trong phòng khách.
Bùi Tuấn cầm ly nước uống một hơi rồi để xuống.
Anh thật sự không biết phải nói gì với đứa nhỏ này, không chỉ vì độ tuổi cách nhau khá xa mà còn vì ngại ngùng.
Trần An cũng không định nói chuyện với anh, cậu sợ một khi mình lên tiếng thì anh sẽ phát hiện ra vấn đề.
Tuy cậu chắc chắn việc mình bỗng nhiên không còn bài xích anh tuy khả nghi nhưng có thể xem là bỗng trở nên thông suốt, nhưng nếu cách nói chuyện cũng trở nên khác lạ thì chắc chắn anh sẽ cảm thấy không đúng.
Đến lúc bị nghi ngờ cậu không thể tưởng tượng được viễn cảnh bị trùm bao bố quăng xuống biển hay nhốt vào nhà hoang vắng vẻ nào đó để trả khảo.
Chỉ nghĩ đến những thứ cậu có thể gặp phải bởi một lão đại xã hội đen thì cả người không khỏi căng thẳng.
Hai người ngồi cùng nhau cho đến một giờ thì Bùi Tuấn đứng dậy sau đó rời khỏi nhà.
Trần An nhìn anh ta biến mất khỏi cửa nhà liền không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cậu dẹp hai cái ly rồi nhanh chóng vọt lên lầu.
Hôm nay đã quyết định ở nhà thì cậu phải ngủ một giấc mới được, có thể giấc ngủ này là giấc ngủ không lo không nghĩ cho cả quãng đời còn lại của cậu ở thế giới này.
Sinh mạng đúng là quý giá nhưng cậu yêu tiền hơn cả sinh mạng mình.
Đây đúng là chuyện hết sức vô lý nhưng nó đã xảy ra đối với bản thân cậu.
"Hôm nay cứ vậy đi.
Ngày mai thử đi loanh quanh tìm