Buổi sáng tại thành phố Trung Hải.
Tần Khải gầy gò mặc bộ đồ thể thao đã cũ đạp trên con xe ba bánh chầm chậm tiến tới tập đoàn Triệu Thị.
Hai phút sau, xe đã dừng lại.
Tần Khải ngẩng đầu lên nhìn toà nhà cao chót vót ở trước mặt với đôi mắt sáng ngời.
“Chắc đây là tập đoàn Triệu Thị rồi nhỉ?”
Anh nhảy từ trên xe xuống, sau đó tháo chiếc ba lô đã sờn hết màu do giặt quá nhiều lần xuống.
Anh lục tìm mãi trong ba lô mới tìm thấy một phong thư đã nhàu nhĩ.
Phong thư vẫn chưa được bóc ra, bên trên không có thông tin của người nhận và người gửi, cũng chẳng dán tem, chỉ viết nghuệch ngoạc vài chữ là Triệu Băng Linh, tập đoàn Triệu Thị.
Nét chữ này đã quá quen thuộc với Tần Khải, đó chính là chữ viết của ông nội anh.
Nhưng thứ ở trong phong thư này không phải là thư mà là một tờ giấy hôn thú.
Anh đã ở trên núi mười năm, còn ông cụ thì đi khắp nơi rồi tìm đủ mối cưới hỏi cho anh.
Triệu Băng Linh chính là một trong số đó.
Chuyến này, ông cụ bắt anh phải xuống núi tu hành, cũng vì muốn nhân đó để tác thành hôn sự này.
Sau khi biết chuyện này, Tần Khải ngạc nhiên đến mức giật khoé miệng.
Mẹ kiếp!
Đây là Hoa Hạ đó!
Chỉ cần một vợ một bồ thôi là nhà cửa đã xào xáo rồi, huống chi lấy cả mấy chục mấy người vợ, ông cụ muốn anh chết hay gì?
Đó còn chưa kể luật pháp của Hoa Hạ không cho phép chuyện này nữa chứ! Chỉ sợ chưa làm ăn được gì thì anh đã bị mời vào trại giam ăn cơm nhà nước rồi.
Vì thế, việc đầu tiên Tần Khải làm sau khi xuống núi là tìm mấy cô vợ sắp cưới này.
“Ông à, ông đừng có trách cháu! Ai bảo ông làm việc không đáng tin như thế!”
Tần Khải lẩm bẩm một câu rồi ngậm phong thư trong miệng, còn tay thì đấy cái xe ba bánh vào bãi đỗ xe trước toà nhà.
Song, anh vừa dắt xe vào xong thì phát hiện trong này rộng như thế mà không có lấy một chỗ để khoá xe.
Anh đã tốn 300 để mua lại con xe này từ một ông buôn đồng nát, một để làm phương tiện đi lại, hai là để lưu lại ấn tướng xấu với mấy cô gái, nhờ đó từ hôn cũng dễ hơn.
Nhưng đó chưa phải lý do chính!
Điều quan trọng nhất là chiếc xe này chính là thứ có giá trị nhất với anh hiện giờ, nếu bị mất thì anh sẽ đau lòng lắm.
Tần Khải đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng đã chấm một chiếc BMW.
Anh nghĩ mình sẽ giải quyết vụ này nhanh thôi, chắc không làm ảnh hưởng đến ai đâu.
Anh búng tay một cái rồi khoá xe mình vào chiếc BMW ấy, sau đó khoác ba lô lên vai rồi bước vào toà nhà.
Cảnh này đã bị các nhân viên ở sảnh tầng một của tập đoàn Triệu Thị trông thấy, bọn họ đều đang trố mắt ra nhìn.
“Vãi, đó là BMW I8, hai triệu đấy! Thế mà thằng này dám khoá con xe nát của nó lên, điên rồi đúng không?”
“Điên là cái chắc rồi, đùa chứ làm xước sơn xe của người ta một chút thôi, có bán cả người nó đi cũng không đền được đâu”.
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì đó là xe của anh Tô đúng không? Sắp có kịch hay xem rồi đây!”
“…”
Cả sảnh vang lên tiếng bàn tán, cả đám người nhìn Tần Khải với ánh mắt kỳ lạ rồi chỉ chỉ trỏ trỏ.
Tần Khải vừa bước chân vào đây, đã cảm thấy bầu không khí rất lạ.
Nhưng anh không bận tâm.
Dẫu sao tập đoàn Triệu Thị cũng là một công ty lớn, nhân viên đi làm đều ăn mặc chỉn chu, còn anh thì mặc như bang chủ Cái bang, người ta không nhìn mới lạ.
Anh đi thẳng tới quầy lễ tân rồi gõ nhẹ tay lên bàn, sau đó huýt sáo với cô nhân viên lễ tân đang thất thần rồi cười nói: “Chào người đẹp, tôi đến tìm Triệu Băng Linh”.
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều nghệt mặt ra, sau đó càng nhìn Tần Khải với vẻ coi thường hơn.
Anh khoá con xe ba bánh nát của mình vào con BMW đã đủ hâm dở lắm rồi, đã thế giờ còn thấy sang bắt quàng sếp mình làm họ nữa ư?
Phải biết rằng đến cậu ấm của các gia tộc giàu nổi tiếng ở Trung Hải mà sếp của họ còn không thèm để mắt tới, lẽ nào tên này nghĩ mình còn oách hơn các cậu chủ kia sao?
Đúng là nực cười!
Bấy giờ, cô nhân viên lễ tân mới hoàn hồn rồi nhanh chóng nở một nụ cười chuyên nghiệp, nói: “Vâng, xin hỏi anh có hẹn trước không ạ?”
“Có! Tôi là Tần