Chương 108
Hoá ra là nể mặt của chủ nhân nhà họ Tôn, chẳng trách Anh Tôn có thẻ dung túng cho tên nhà quê Tần Khải giở thói ngang ngược.
“Chờ đi, món nợ ngày hôm nay, tôi sớm muộn gì cũng sẽ giúp anh đòi lại. Đợi cơ thể bố ta tốt lên, những ngày tốt của tên nhà quê kia cũng đến lúc kết thúc”. Tôn Tấn Khôn uống hết chén rượu, vẻ mặt tức giận bất bình.
Tần Khải đúng không, muốn làm đại ca của Tôn Tấn Khôn tôi? Chỉ sợ anh không đủ tư cách!
Uông Hộ Ngưng ở một gật đầu cười theo, trong mắt lại đầy sự tàn nhẫn.
Tần Khải, chờ xem, tôi sớm muộn gì cũng khiến anh phải trả lại gấp trăm lần!
Ra khỏi thành phố giải trí Thái Tử, Tần Khải trong miệng ngâm nga một bài hát, đảo mắt qua bãi đỗ xe, nhất thời dở khóc dở cười.
Anh Bưu người đưa anh đến đây, nhân lúc Tần Khải vào trong tính sổ, đã sớm bôi mỡ vào chân lái xe chạy rồi.
Vị trí của thành phố giải trí còn tương đối xa, gọi xe đều khó, chẳng lẽ phải đi bộ về?
Còn đang suy nghĩ xem có nên quay lại làm phiền Tôn Tấn Khôn, điện thoại trong túi vang lên.
Tần Khải lấy điện thoại ra ấn nút nghe, còn chưa đợi anh nói chuyện, Trương Khải ở đầu bên bia đã vội vàng mở miệng.
“Tiểu sư thúc, xảy ra chuyện rồi. Cậu còn nhớ cái người họ Đinh lần trước không? Em trai của ông ta cũng nằm viện, hôm nay bệnh tình đột nhiên chuyển biến xấu, các bác sĩ trong cả bệnh viện đều bó tay, hiện tại chỉ có cậu có thể giúp tôi”.
“Ông chủ Đinh, Đinh Kim Phúc? Giúp thì được thôi, nhưng hiện tại tôi.. đau đầu a, qua đây đón tôi?”, Tần Khải cười khổ một tiếng.
Tuy rằng thỉnh cầu người vai dưới có hơi mất mặt, nhưng hiện tại cũng không lo được nhiều như
Mà bên kia Trương Khải đoán chừng là lửa cháy đến nơi, căn bản không nghĩ nhiều, hỏi vị trí của Tần Khải, rồi vội vàng tắt máy.
Tắt máy, Tần Khải đợi chưa đến mười phút, một chiếc xe Passat chạy như bay đến, dừng lại ở trước mặt anh.
“Bác sĩ Từ, sao lại là ông?”, Tần Khải mở cửa xe, còn chưa ngồi vào trong, nhìn thấy người ngồi ghế lái, có hơi kinh ngạc.
Người lái xe không phải Trương Khải, mà là Từ Vọng Đức người anh có duyên gặp mặt qua một lần.
Cha của Tôn Tấn Khôn nằm viện, Từ Vọng Đức chính là bác sĩ chủ trị.
Mặc dù y thuật của người này còn cần phải cân nhắc xem xét, nhưng nhân phẩm không tồi.
“Hầy, người nhà họ Đinh giữ chặt viện trưởng Trương không buông, nói cái gì dù thế nào cũng không để ông ấy rời đi, nếu không phải viện trưởng Trương đức cao vọng trọng, bệnh viện đều đã bị bọn họ phá dỡ rồi!”, Từ Vọng Đức hừ một tiếng, vẻ mặt khó chịu.
Nhà họ Đinh gia thế lớn, ông ấy chỉ là một bác sĩ chủ trị bình thường, căn bản không thể nói gì.
Chỉ có thể hy vọng Tần Khải có phương pháp cứu giúp.
Tần Khải vừa nghe Trương Khải bị giữ chân thì chỉ mỉm cười và không nói gì cả.
Tần Khải lên xe rồi dặn dò Từ Vọng Đức lái chậm một chút.
Tranh thủ thời gian ngồi xe để hỏi thăm sơ về bệnh tình của bệnh nhân.
Người bệnh là em trai ruột của Đinh Kim Phúc – Đinh Kim Lộc, triệu chứng tương tự như Đinh Kim Phúc.