Chương 120
Tần Khải vốn đang bực, nhưng khi thấy dáng người bốc lửa của Vương Dao thì cơn giận đã trôi đi đâu hết cả.
Anh nhìn từ cặp đùi của cô ta lên trên rồi ngạc nhiên phát hiện ra rằng dáng người của cô nàng này cũng không thua gì cô vợ hờ của mình cả.
Nếu bắt buộc phải so sánh thì Tần Khải phải nhận xét là ai cũng có ưu điểm riêng.
Phát hiện ra ánh nhìn kỳ lạ của Tần Khải, Vương Dao lập tức đỏ mặt.
Cô ta bắt đầu thấy hối hận khi ăn mặc kiểu này, tự dưng khiến Tần Khải được rửa mắt.
“Có khó đào tạo hay không thì sao cô biết được, hay là… chúng ta về nhà tôi rồi thực hành xem sao đi. Vì chỉ có thực hành mới là cách duy nhất kiểm chứng tính đúng đắn của sự việc”, Tần Khải chớp mắt rồi nói với vẻ rất nghiêm túc.
“Thực hành cái con khỉ, ai thèm!”
Vương Dao tức đến nghiến răng nghiến lợi, sau đó quay lại xe.
Thấy đã doạ được cô ta, Tần Khải thở phào một hơi.
Anh chẳng ngại đấu võ mồm, khổ cái chỗ này hơi nhiều người qua kẻ lại.
Chẳng may anh chọc cho Vương Dao khóc thì mỗi người đi qua phỉ nhổ cho anh một phát thôi cũng đủ làm anh chết đuối rồi.
Hảo hán không ham cái lợi trước mắt, Tần Khải không phải tên ngốc.
Còn chuyện Vương Dao cố tình lái xe đâm anh thì thôi anh bỏ qua, tạm thời cứ ghi vào sổ tay thù vặt rồi mai này tính sổ sau.
“Lên xe, hôm nay chẳng qua là bà tôi
Sau khi ngồi lại vào trong xe, Vương Dao đã nhới tới chuyện chính.
Ban nãy tức quá, suýt nữa cô ta đã quên nhiệm vụ của mình.
“Ra là thế à? Chậc chậc… nếu thời gian của cô quý thế thì tôi khuyên đừng nên lãng phí”.
Tần Khải đảo mắt rồi cười hì hì nhìn Vương Dao.
Không có chuyện nhờ vả thì đã chẳng đến tìm!
Vương Dao chủ động đến tìm Tần Khải khiến anh thấy rất lạ, giờ thì biết đáp án rồi.
“Tôi… anh muốn chọc cho tôi tức chết đúng không?”
Vương Dao đập tay vào vô lăng, cố nhịn cảm giác muốn đánh người.
Bà nội cô ta là ai chứ, Tần Khải được bà mời đến chính là vinh hạnh của anh, thế mà anh dám từ chối à?
Anh tưởng cô ta không dám đánh anh chắc?
“Ờ… thật ra muốn tôi đi thì cũng được thôi”.
Tần Khải vuốt cằm rồi tỏ vẻ đắn đo.
Vương Dao lập tức có vẻ mong chờ.
Cô ta đã hứa với bà mình trước khi đi rồi, ai dè giờ Tần Khải lại không nể mặt.
“Hay cô xuống xe đi để tôi ngắm tiếp, sau đó tôi sẽ suy nghĩ”.
Tần Khải xoa tay với vẻ cười cợt.
“Tần Khải, anh chán sống rồi đúng không?”
Vương Dao nghiến răng kèn kẹt, mặt đỏ đến tận mang tai.