Chương 136
Cơ mà điều này cũng không thể làm khó được Tần Khải, anh lấy kim bạc ra hơ trên lửa vài lần.
Mọi người chỉ thấy Tần Khải ghim kim lên cổ Đinh Kim Lộc, sau đó Đinh Kim Lộc đang hôn mê vô thức mở miệng nuốt đồ vật.
Thoáng chốc, thuốc đã được nuốt xuống, nhưng nét mặt Tần Khải vẫn chẳng hề thả lỏng.
Anh lại lấy từ trong túi ra một bộ kim châm cứu.
Đinh Kim Phúc và Đinh Quốc Cường, người nhà họ Đinh đều lo lắng đứng một bên.
Kim trong túi đựng có độ dài khác nhau, độ dày cũng không giống.
Cây nhỏ thì chưa tới một centimet, lớn thì dài bằng bàn tay.
Có cây mảnh như lông trâu, cây thì thô dày như kim may áo.
Mấy cây kim bạc này được đựng chung, số lượng lên tới mấy trăm.
Người ngoài nghề nhìn thì không thể phân biệt nổi nhưng Tần Khải lại chẳng cần nhìn, anh cứ giơ tay là lấy chính xác loại mình cần.
Anh ghim kim tìm huyệt vị không hề tốn sức, thuần thục trôi chảy.
Từ Vọng Đức một bên muốn hỗ trợ nhưng không thể chen vào.
Thấy thủ pháp thành thạo của Tần Khải, ông ấy há hốc mồm ngạc nhiên, mắt quan sát cẩn thận.
Từ khi tốt nghiệp viện y tới lúc hành nghề, ông ấy đã chữa bệnh hơn hai mươi năm.
Từ Vọng Đức lại chỉ có thể nhìn ra vài mục đích khi ghim kim của Tần Khải.
Năng lực này mà thuộc về một bác sĩ Đông y bảy, tám mươi tuổi thì Từ Vọng Đức còn có thể chấp nhận.
Nhưng điều quan trọng là tuổi của Tần Khải, anh còn trẻ như
Nói là thần y đương thời cũng chưa đủ thể hiện tài năng của anh.
Đinh Kim Phúc và Đinh Quốc Cường không phải dân trong nghề, cũng không nhìn ra được gì nhưng thấy cách ghim kim của Tần Khải, họ cũng biết anh không phải kẻ tầm thường.
Kim bạc được canh chỉnh chính xác, năng lực này không phải chỉ luyện một, hai năm là đạt được.
Cùng là bác sĩ Đông y, nếu lấy Tần Khải so sánh với Hồ Tiểu Chiêu thì kết quả rõ như ban ngày.
Người sáng suốt đều nhìn ra được trình độ của Tần Khải xuất sắc hơn Hồ Tiểu Chiêu không biết bao nhiêu.
Từ lúc Tần Khải vào cửa tới giờ chưa được năm phút, sắc mặt Đinh Kim Lộc đã dần trở nên hồng hào với tốc độ mắt thường có thể nhìn.
“Bưng một chậu nước ấm vào đây!”
Tần Khải lên tiếng, Từ Vọng Đức mới tỉnh táo lại, vội vàng tự mình đi làm.
Nước ấm vừa được đưa tới trước giường, Đinh Kim Lộc đang nằm trên giường bệnh bỗng ho sù sụ, khóe miệng tràn ra máu.
Tần Khải cầm khăn nóng lau qua loa một chút.
Sau đó từ từ rút từng cây kim trên người bệnh nhân ra.
Làm xong, anh lau mồ hôi trên trán, chậm rãi đứng lên.